[Chắn - Express] [ truyện ngắn ] say nắng gia sư của em trai - voz

Thảo luận trong 'Góc lưu niệm - Giải trí' bắt đầu bởi Mod07, 1/8/12.

  1. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 24/07/2012: tiếp

    Mình ra đón em gia sư ngay đường ***, nơi đó là chỗ đậu xe của xe em hay đi. Mình đến thì thấy em đang ngồi ở quán nước mía, mình dựng xe vào thì thấy em cười. Tự dưng bây giờ mình lại sợ mỗi khi em cười nhiều. Sáng hôm qua em cũng cười rất nhiều, mình nghĩ em vui, ai ngờ là em che dấu giỏi. Sau đó là hàng loạt chuyện xảy ra, dù giỏi tưởng tượng cũng không thể ngờ.

    Mình nhìn em, lại thấy giận. Mình không cười. Em gia sư gầy quá.

    Mình ngồi xuống cạnh em, cũng gọi 1 li nước mía. Không nói gì, thực tình là sợ em đi mất rồi lo lắng sốt vó lên như hôm qua. Thấy mình im im, không nói.
    - ‘giận hả’, em hỏi, mình vẫn im lặng. Lắc lắc đầu
    Em nắm tay mình lên, lắc lắc. Mình vẫn im, em chuyển sang chọc léc, mình cũng buồn cười vì nhột lắm, nhưng vẫn thấy bực em gia sư. Nên ráng ngồi im.
    - ‘anh ơi anh, em buồn quá’, em buông tay mình ra, nói vậy. Mình chột dạ, thấy lo, sao lại nói buồn, mình liền quay sang, nói
    - ‘ sao buồn?’. Mình vừa hỏi, em bụm miệng cười, nói
    - ‘chịu nói rồi hả? như con nít, haha’, em nói, mình hơi quê, nhưng thôi. Nghĩ lại thời gian bên nhau không có nhiều mà ở đó giận hờn làm mất thời gian.
    - ‘em coi chừng anh đó, hành hung đánh người rồi kêu kiếp sau trả hả? khôn vậy em, ráng kiếp này phải sống bên anh mà trả nha cưng’, mình nói, nhìn em cười, giờ mới thấy em mặc áo vàng, mang balo màu vàng, cả đôi giày cũng màu vàng. Tóc búi cao gọn gàng. Trông em tươi tắn, hẳn là ở nhà bà ngoại em đã được thoải mái phần nào
    - ‘mấy lần trước em đi toàn bị mệt, lần này đi khỏe, hihi’, em nói, lấy li nước mía của mình uống, còn nói thêm câu : ‘uống hết của anh luôn’, em trở về vẻ tinh nghịch lém lỉnh hằng ngày, dễ thương lắm.
    - ‘ em ăn gì chưa? Anh chở em đi ăn nha?’, mình hỏi
    - ‘ chở em về nhà đi, em muốn tắm, thấy rít rít, hic’, em nói liền và gọi người tính tiền nước mía.
    Mình sợ giờ này đã hơn 2h, em thì chắc chưa ăn cơm. Nếu chở em về, lỡ ở nhà không còn cơm, em sẽ đói lắm. Nên mình ghé vào KFC mua cho em 1 phần, để em về nhà ăn. Em gia sư ngồi sau lưng mình, hát líu lo như giữa mình và em chưa xảy ra chuyện gì. Em rất giỏi trong việc làm cho mọi thứ trở nên bình thường. Giữa mình và em, rất thoải mái, mình không ngại khi gặp em, và em cũng không ngại khi gặp mình.
    - ‘anh ơi anh, anh ơi anh, anh ơi anh’, em gọi thế
    - ‘hả, anh nghe nè?’, mình trả lời
    - ‘ em thích gọi thế thôi, có người để gọi hay ha’, em nói, rất vui vẻ
    - ‘ uhm, vậy nên, ở bên anh suốt đời, anh cho gọi suốt đời’, mình nói,tâm trạng còn hoảng loạn nhưng cũng vui, vì còn được gặp em và giờ em đang ngồi sau lưng mình.
    - ‘anh biết em phức tạp lắm ko?’, em nói nho nhỏ, nhưng mình nghe được, vì mình rất chú tâm nghe em nói
    - ‘anh biết, nhưng quá khứ, anh không quan tâm, anh muốn quan tâm em ở hiện tại thôi’,mình nói, không chút đắn đo, lựa lời vì đó là những thứ mình đã muốn nói rõ với em từ lâu lắm rồi
    - ‘anh ko hiểu đâu, rắc rối lắm’, em nói, mình nghĩ là em đang nói tới những chuyện mà mình không biết, thực chất mình biết rồi.
    - ‘ anh hiểu hết, biết hết, nên em đừng suy nghĩ, chuyện em trong quá khứ, anh ko quan tâm’, mình nói,rất kiên quyết
    - ‘em không nói quá khứ, em nói là nói cái ở hiện tại’, em nói, hiện tại ư, giờ em còn gặp chuyện gì, vấn đề gì. Liệu có liên quan gì đến cái người mà em nói là tình yêu đầu và hơn em 6t. Nhưng người đó là ở quá khứ, đâu có liên quan tới hiện tại nữa. Vậy là còn quá nhiều thứ mình chưa rõ tường.
    - ‘hiện tại sao? Anh luốn muốn biết, và anh luốn muốn em hiểu, em phải ở bên anh, và anh cũng vậy, dù chuyện gì xảu ra’. Mình nói. Không chút ngại ngùng
    - ‘để khi nào em nói cho anh hiểu, đồ ngok, chạy nhanh coi’, em nói, nãy giờ mình chạy khá chậm. Nghe em nói, mình tăng tốc, em dang tay, gió thối mát dù trời khá nắng. Vậy là em sẽ kể cho mình, chắc mình sẽ biết rõ ràng nhanh chóng mọi thứ khuất tất.

    Mình chở em tới đầu hẻm thì em kêu tới đây được rồi, để em đi bộ vào, đi vào nhà không tiện lắm. Mình đưa KFC cho em, và dặn em ăn cho no. Dặn em phải giữ liên lạc với mình, mất liên lạc là mình sẽ lục tung ngóc ngách để kiếm cho kì được. Tâm trạng mình không còn ngại ngùng nữa, mình chỉ muốn yêu, vậy thôi. Dù điên cũng được.
    - ‘ biết rồi, biết rồi, anh yêu em sâu đậm rùi, haha. Em về đây’, em nói, đi vào rất nhanh.Mình lại nhìn dáng em đằng sau, luôn có cái nét mong manh đến khó tả, mình đợi em đi khuất vào trong nhà mình mới về. Tạm thời an tâm thế.

    Em nói em ngủ, nên mình để em ngủ.

    Điện thoại của nhỏ H, sáng nay không thấy nhò nhắn tin cho mình,sáng qua cũng thế. Mình tưởng nhỏ H chán rồi, ai dè vẫn gọi. Nhỏ rủ mình đi chơi, nhỏ H nói nhỏ đang buồn. Mình từ chối khéo, nói tối mình bận.Dự định của mình là tối rủ em gia sư đi chơi, dẫn em tới 1 chỗ nào đó đẹp đẹp, mình sẽ nói chuyện với em và để em hiểu rõ tình cảm của mình hơn. Mình không muốn sự việc như sáng qua lặp lại, nhất là khi em gia sư có ý định đi biển, em đã xin mẹ mình nghỉ cả tuần. Nếu đi, sẽ đi với mình. Không thể để em đi đâu 1 mình, mình tin chắc mình sẽ phát điên lên vì lo lắng. Mọi thứ đi ko quá xa, nhưng chưa ổn xíu nào. Mình vẫn chưa hiểu rõ trong em đang nghĩ gì, em ranh mãnh, em che giấu mọi thứ đến hoàn hảo. Tất nhiên, mình sợ mất em lắm.
    - ‘ tối nay anh qua đón em nha, anh dẫn em đi chỗ này đẹp lắm’, mình nt, khi em nhắn tin nói là mới ngủ dậy.
    - ‘ tối nay em mệt quá, sáng mai học nữa, nên để khi khác nha anh’, em nhắn tin, mình hơi buồn 1 chút, vì tối nay không gặp được em. Nhưng mình cũng hiểu là em đã mệt mỏi suốt hôm qua, hôm nay lại mới trên xe từ đồng nai về. Mình thôi ý định gặp em tối nay, sáng mai nếu được qua chở em đi học. Từ giờ phải tìm cơ hội ở bên em thật nhiều, không cho em có thời gian nghĩ lung tung.


    Khoảng 5h hơn thì mình có điện thoại, lúc này mình đang nấu cơm. Là điện thoại của thằng bạn cấp 3, thằng T, nó với mình chơi cũng khá thân, đá banh chung, nói chung là chơi từ hồi cấp 3 tới giờ. Nó gọi rủ mình tối nay đi nhậu, nó đang có việc buồn. Nhớ lại hồi trước, chỉ cần mình gọi là nó có mặt, nếu rảnh, bạn bè anh em chơi rất tốt. Dạo gần đây nó mới đi du lịch thái lan về. Rủ mình nhậu, tối nay mình free , nên mình đi luôn. Cũng lâu chưa gặp mặt anh em. Mình cũng không hề biết, không hề suy nghĩ là cuộc gặp này có nhỏ H.

    Khoảng 7 giờ thì mình bắt đầu đi, mấy đứa bạn gọi réo là chỉ còn mình chưa tới. Bọn nó đi hồi 6h, mình thì cập rập vụ nấu cơm, còn nhắn tin với em gia sư, nói mình đi nhậu. Và còn đợi mẹ về, mới đi.

    Mình chạy tới quán lẩu quen mà đám bạn hay họp mặt, ăn nhậu. Có mấy thằng dắt người yêu theo như mọi lần, vì cái việc dắt người yêu này, mà hồi trước nhiều lần mình tủi thân vì là FA, và không có người yêu để dắt đi những lúc như này. Lần này thì mình hoàn toàn thoải mái, vì mình đã có người để yêu, chưa là người yêu chính thức nhưng có người để theo đuổi, để cố gắng, mình không lăn tăn gì nhiều.

    Mình đang bước lại gần, mấy thằng bạn vẫy vẫy, gọi gọi. Trời đất, nếu nhìn không lầm, thì nhỏ H đang ngồi kế bên thằng T bạn mình, thực tình là nhỏ H cũng quen thằng T bạn mình. Hồi trước 2 thằng đi cua gái, mình chấm nhỏ H còn thằng T thì chấm con nhỏ bạn của nhỏ H, nên có quen biết. Nhưng mình không nghĩ là hôm nay sẽ gặp nhỏ H ở đây. Chắc chắn là sự sắp đặt, ko phải là chuyện tình cờ. Hồi nãy, nhỏ cũng gọi điện rủ mình mà mình không đi, kêu bận việc nhà, giờ lại gặp nhỏ ở đây. Đúng là oan gia ngõ hẹp, hai lần rồi, lần đầu có thể là trùng hợp, còn lần này,chắc chắn là sự sắp đặt của nhỏ H. Mình vẫn bình thường, mình chẳng quan tâm nhỏ, mấy thằng bạn lâu ngay gặp hỏi nhau đủ thứ, coi học kì trước rớt mấy môn, thằng nào cũng uống cầm chừng vì còn đưa bạn gái về. Nhỏ H, gặp mình, cười tươi lắm , mình cũng cười đáp lễ
    - ‘ anh bận việc nhà thế hả, anh làm em thất vọng quá’, nhỏ H nhắn tin, nhỏ này mưu mô quá, riết là thực tình không biết nhỏ nghĩ gì, và làm tất cả những chuyện này vì gì???. Mình không nhắn tin trả lời, tự dưng đang ngồi trên bàn nhậu, ai lại nhắn tin qua lại với 1 người trên bàn nhậu khác. Mà cũng chẳng biết nhắn gì, mình nhìn qua nhỏ thì thấy nhỏ cũng đang nhìn mình. Mặt buồn buồn, nhưng mình cho là giả bộ. Mình nghĩ nhỏ H bày cái buổi tối nay, nhưng lí dó thì không thể đoán được
     
  2. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 24/07/2012 :tiếp
    Nhậu xong xuôi, chuyện cũng không có gì đáng nói, nhỏ H cũng ko nói nhiều, cũng không có hành động gì khả nghi. Tới lúc tính tiền, sau khi góp gạo, thằng T là người cầm tiền để tính, khi mọi đứa đứng nên ra về, nhỏ H kêu muốn nói chuyện với mình. Không thể từ chối, mình nghĩ nhỏ H biết nhiều thứ lắm, nên cũng ở lại. Có cả thằng T bạn mình nên chắc không có chuyện gì. Từ hôm nhỏ H và mình nói chuyện dưới siêu thị chỗ nhà mình thì mình trở nên dè chưng nhỏ H, mình cảm thấy con người đó khó lường lắm, rất nhiều toan tính
    - ‘ em nói gì nói đi, cũng muộn rồi đó’, mình nói, hối nhỏ, cũng muốn về nhà nhắn tin với em gia sư. Thằng T cứ ngồi gật gù, nó khá say.
    - ‘anh đừng để bị lừa, con L lừa anh đó’, nhỏ nói, giọng nhỏ nhẹ. Mình thấy cũng lạ, nhỏ H vì gì mà muốn tốt cho mình, còn bày trò đủ kiểu để gặp mình nói những câu đó. Thường thì nói 1 lần nó không nghe thì kệ nó. Cần gì phải bận tâm.
    - ‘ sao em nói vậy? lí do gì’, mình cũng nói bình thường, cũng muốn xem nhỏ nói thế nào?
    - ‘ hồi hôm bữa, nó ngồi nói với lũ bạn là coi anh làm trò chơi, em nói rồi, không lừa anh đâu, em không muốn anh khổ thôi, nhiều thằng bị cái trò này của nó lắm rồi’, nhỏ nói, có vẻ rất nghiêm túc. Nhưng mình không tin lắm, dù vậy mình cũng muốn hỏi cặn kẽ cho 1 lần xong, khỏi dây dưa rắc rối.
    - ‘ sao mang anh làm trò chơi? Được gì đâu?’, mình hỏi
    - ‘em không biết, nhưng thú vui của con L là vậy, nếu anh biết quá khứ của nó, anh sẽ chạy, em đuổi theo không kịp’. Nhỏ H nói, bắt đầu ra chiều bí hiểm.
    - ‘sao, em nói đi, để anh chạy cho nhanh’, mình muốn coi nhỏ H nói gì, có giống với những thứ mình biết không?
    - ‘em không tiện nói chuyện người khác’, nhỏ nói, y như lần trước, chẳng đi tới đâu ngoài mấy câu đó.
    - ‘ nãy giờ cũng đang nói chuyện người khác mà em’, mình nói. Nhỏ hơi ấp úng.
    - ‘thôi , em nói xong rồi thì anh về nha’, mình nói, chuyện không đi tới đâu.
    - ‘ thôi, vì anh, em nói cho anh nghe’, thực sự quá tốt hay thực sự quá mưu mô. Mình cố gắng trấn tĩnh để nhìn nhận mọi thứ rõ ràng nhất, không để vì yêu mà trở nên mù quáng quá mức. Mình lò dò ngồi xuống, thằng T bạn mình cứ ngà ngà say, nó lấy điện thoại ra nhắn tin liên tục với ai đó, không rõ.
    - ‘em nói đi’, mình nói, lúc này mình đang uống nước lọc, không hề say nhưng có chút men bia thấy mình thoải mái hơn.
    - ‘người yêu đầu của con L là bồ của chị nó, chị Q đó, anh biết không?’, nhỏ nói, hôm nay nhỏ nói chuyện nghiêm túc lắm.
    - ‘ biết, sao là người yêu của L mà là bồ của chị Q, em nói gì lằng nhằng vậy”, mình hỏi, thực tình chuyện này mình cũng đoán ít nhiều, nhưng cứ làm ra vẻ chưa hề biết gì để có thể biết chính xác rõ ràng hơn.
    - ‘ đúng là lằng nhằng mà, con L cướp bồ chị nó, chị Q đã đau khổ nhiều lắm, vì chị em mà giành dật nhau 1 người, chị Q hận con L lắm, đẩy cuộc đời chị đi đến nhiều thứ ko hay’, nhỏ H nói, chậm rãi, rõ ràng.
    - ‘sao em biết? mà sao trách L, tại người đàn ông không đàng hoàng nên để bị cám dỗ, người đàn ông như thế, đâu ra gì’, mình hỏi, nhỏ H với em gia sư không thân, sao dưng biết nhiều chuyện quá . Nhỏ H lắc lắc đầu
    - ‘ không phải, anh ko hiểu đâu, con L rất ghê gớm, nó muốn cướp mọi thứ của chị Q’, nhỏ H nói, mình nghe hơi chán, vì không tin. Tại nhỏ tỏ ra nhiệt tình quá mức, trong khi chuyện này đâu có liên quan gì đến nhỏ
    - ‘sao em biết nhiều thế? Em quen L lâu chưa?’, mình hỏi
    - ‘em quen con L mới đây àh, còn em quen chị Q từ hồi lâu rồi, em cũng quen anh C, bồ chị Q lâu rồi’, nhỏ nói, giờ lại là 1 cục diện khác, nhỏ quen chị Q, vậy nếu em gia sư đúng như lời họ nói, thì sao phải cam chịu bị chị Q đẩy vô cái tình huống như hôm nô, còn HA, chị Q đâu hiền tới mức để bị ăn hiếp như thế, mình nghĩ chỉ có chị đi ăn hiếp người ta thì hợp lí hơn.
    - ‘anh C giờ đâu rồi?’, mình tò mò về người đàn ông làm cho em gia sư nói là yêu như coi là bầu trời, yêu như là hơi thở.
    - ‘ anh C ở ngoài thủ đức, ít vào trong này lắm’, nhỏ H nói, nếu đúng là sự thật, thì nhỏ H quá tốt, đi thông báo dùm mình, sợ mình tổn thương, sợ mình bị gạt. Nhưng mình tin không đơn giản thế. Nhất là có dính tới chị Q, người phụ nữ quăng ánh mắt sắc như dao, và tát thẳng vào mặt em gia sư. Mình vẫn giữ thái độ trấn tĩnh và nhỏ H cũng thế
    - ‘nó ngủ với anh C , chị Q bắt gặp rồi nó nói là bị hiếp’, nhỏ H nói, giọng nói chua chát dần. Cuối cùng cái chữ Hiếp cũng đã xuất hiện. Mình tò mò lắm rồi
    - ‘sao em biết không phải là bị hiếp?, lỡ anh ta lăng nhăng, ko đàng hoàng thì sao’, mình nói, muốn biết lắm chứ. Chuyện của 3, 4 người thì không thể nghe từ 1 phía, ít nhiều không có thiện cảm với phía còn lại.
    - ‘ sao không biết, con nhỏ lẳng lơ đó,thì không vậy chứ sao?’, nhỏ nói, hơi nổi giận vì mình có vẻ không tin nhỏ lắm.
    - ‘ anh C nói sao?’, mình hỏi, không hiểu người đàn ông đó nghĩ gì mà làm những chuyện như vậy. Cả việc ngủ với em của người yêu với việc hiếp 1 người đều không thể chấp nhận. Quá lăng nhăng.
    - ‘ anh C nói bị con L chài, sự thật đó ai cũng biết, con L giống mẹ nó, đi mồi chài đàn ông’, nhỏ H nói, nhìn nhỏ chua cay. Mình không biết thực hư ra sao, nhưng mình thấy đáng thương cho em gia sư của mình, phải chơi chung với đám bạn như thế. Xung quanh em, có nơi nào thực sự bình yên.
    - ‘anh ko rõ, nhưng ng đàn ông để bị mồi chài rồi đổ thừa thì cũng không ra gì, chuyện đó không thể đổ cho ai hết được ‘, mình nói, hoàn toàn không thiên vị em gia sư. Nếu người đàn ông đó như thế, có gì đáng phải tiếc???
    - ‘ anh mù quáng rồi, anh quen L đươc mấy ngày rồi?’, nhỏ H hỏi,mình nghĩ ý nhỏ là mình mới quen em gia sư, sẽ không hiểu rõ em gia sư bằng nhỏ H. Còn về mù quáng, có yêu, nhưng không mù quáng ít nhất là trong trường hợp này. Mình đang nghe, đang cố hiểu và không thiên vị ai, dù lời nhỏ H nói, mình ko tin lắm nhưng cứ tạm cho là nhỏ nói thiệt.
    - ‘anh ko mù quáng, anh nói đúng thôi, anh cũng mới quen L àh’, mình nói, thực sự cũng không muốn trả lời lắm, nhưng thôi giữ thái độ ôn hòa, không thiệt ai, mà còn có thể nói chuyện để hiểu rõ hơn về sự việc, hay bản chất của nhỏ H.
    - ‘chính xác là anh quen mấy ngày?’, nhỏ H hỏi gặn, sao biết chính xác làm gì?, không hiểu câu hỏi có ý nghĩ gì.
    - ‘ quen hơn 2 tuần rồi, có gì hả?’, mình nói, tự dưng lại hơi chột dạ khi nói chuyện với nhỏ.Lỡ nhỏ với em gia sư là 1phe, mình sẽ bị mất điểm nhưng nghĩ lại nãy giờ mình cũng không làm gì quá mức, mà nhỏ H chắc không cùng phe đâu, tại toàn nói điều không tốt mà.
    - ‘bữa đầu tiên anh với nó đi chơi là thứ mấy?’, nhỏ hỏi. Sao điều tra kĩ thế? Mình nhớ rõ, bữa đó là chủ nhât 15/07, mình và em gia sư đi nhậu. Trước đó cũng gặp thường xuyên ở nhà, cũng có nhắn tin, chat chit bình thường. Hôm chủ nhật đó mình cũng biết thêm nhiều thứ.
    - ‘em hỏi kĩ thế, để làm gì?, anh ko nhớ rõ’, mình nói dối, không muốn nhỏ can thiệp quá sâu nhưng cũng không muốn phiền khi nói chuyện quá thẳng thắn. Mình bắt đầu khó chịu, thấy mất thời gian quá.
    - ‘ohm thôi, anh ko muốn nói thôi’, nhỏ nói, lấy điện thoại ra nhắn tin.
    - ‘sao em hỏi kĩ vậy làm gì?’, mình hỏi, coi nhỏ trả lời sao? Nhỏ H tóc xõa, lúc nào cũng thế, nhuộm màu hơi ngả đỏ đỏ, tóc em gia sư thì đen tuyền, không nhuộm. Nhỏ H đẹp sắc xảo, em gia sư thì có vẻ đẹp cuốn hút hơn, có duyên hơn. Theo mình là thế. Nhỏ H bỏ điện thoại vào túi xách,quay lên nói
    - ‘ em hỏi để coi đủ 49 ngày chưa, nếu gần thì anh biết số phận anh rồi cũng giống như những thằng khác, không tin thì đợi đi’, nhỏ nói, không đùa đâu. Mình đâm hoang mang, sao không chọn 30 ngày như bài hát 30 ngày yêu mà là 49 ngày, sao em gia sư tát mình, sao em phải đau khổ, dằn vặt. Nếu đúng như nhỏ H nói, em làm tất cả, đầy nhiệt huyết chỉ vì trò chơi của em à, vậy em quá giỏi đóng kịch trong việc khiến 1 ai đó yêu thích đến điên cuồng vì những thứ em làm. Theo mình, thì em chưa từng giả tạo, người ta đóng kịch, nhưng ánh mắt, chẳng lẽ phải lừa dối suốt. Nếu làm được, trở thành diễn viên đại tài. Mình đáng lẽ không tin nếu nhỏ H không chắc mẩm như thế. Và vẫn ko hiểu nhỏ làm để làm gì. Mình im lặng
    - ‘anh thấy HA ko, nó làm trò chơi xong, giờ bị đá đít đó’, nhỏ H nói, có vẻ đắc thắng khi khiến mình hoang mang. HA, anh ta hôm bữa cũng chửi em gia sư là Đ*~, nêu bị làm trò chơi, nếu bị đá, thì thay vì bỏ đi , sao hắn vẫn có vẻ yêu em gia sư. Mình không ưa hắn, nhưng mình tin, ở hắn có tình cảm cho em gia sư, nhiều lắm. Nó day dứt, như kiểu yêu không thành. Anh ta chửi em gia sư vừa xong đó, rồi lại quay sang xin lỗi. Mình có cảm giác, chỉ cần em gia sư gọi, hắn nhất định sẽ tới. Nhưng HA chắc ko cam tâm chịu bị vậy rồi giờ để yên cho em gia sư.
     
  3. Mod07

    Mod07 Moderator

    Mình nhớ hôm ở quán bar, hắn ta làm gì, để rồi bị em gia sư tát, có vẻ em giống trò chơi của hắn hơn hắn là trò chơi của em. Một thứ trò chơi mà hắn yêu thích. Nhưng dù có yêu thích, thì trò chơi cũng là trò chơi, không thể đi quá xa, hay trở nên nghiêm túc nếu ngay từ đầu đó là trò chơi .
    Mình nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng,mình muốn chấm dứt cái mớ bòng bong dây nhợ lắm rồi. Không thể toàn tâm toàn ý yêu, nếu mọi việc mù mờ như thế. Lăn tăn hay nghi ngờ người mình yêu, cũng là lỗi, khi yêu.

    - ‘ em nói nhiều, anh cũng ko tin, nên anh cứ đợi coi em nói đúng không? Về mà nghĩ lại được mấy ngày rồi, kịch bản ngày 49 đã soạn sẵn đợi anh, chuẩn bị tinh thần đi’, nhỏ H nói, chắc nịch, không có vẻ gì đang cố lừa mình. Mình hơi lung lay, nhưng ráng không tin. Nếu mình tin, thì ngay từ đầu đã có lỗi với em gia sư, khi không tin em. Em gia sư không hề đề phòng nhỏ H, cái hôm mình và nhỏ H nói chuyện, em gia sư cũng chưa mảy may 1 lần hỏi cả 2 đã nói gì. Nếu là màn kịch, nếu em xem mình là đồ chơi, thì em ít gì cũng sẽ biết rõ nhỏ H sẽ gặp mình và tố cáo em. Là em không có hay em quá tự tin, dù ai nói gì, mình sẽ không tin và không hoài nghi vì em biết mình đã yêu em??? Nhiều thứ câu hỏi lòng vòng trong đầu mình làm mình phải suy nghĩ đến phát mệt mà chẳng đi tới đâu.
    - ‘uhm, cám ơn em’, mình nói. Thằng T bạn mình gật gù quá, nên nhỏ H cũng muốn về, thằng T cũng muốn về ngủ.

    Trên đường chạy về nhà, những thứ thắc mắc vần xoay trong đầu mình , lần nào gặp nhỏ H, mình cũng có càm tưởng như hết hơi . Nhỏ khá giỏi trong việc làm cho người khác hoảng sợ, cánh vận dụng ánh mắt, ngôn từ của nhỏ không thể không khiến người đối diện tin là thật. Nếu là thật, mình không thể tưởng tượng nổi, mình sẽ đi về đâu. Còn em, cô gia sư bé nhỏ, sẽ đi về đâu, khi tiếp tục đem người khác ra làm trò cười. Sao em phải thế? Và sao ánh mắt em, sâu thẳm thế?

    Về tới nhà, mình thay đồ, mẹ với thằng em đã ngủ. Mình leo lên giường với cái laptop, định nhắn tin cho em gia sư, thì số máy đuôi 37 lại nhá liên tục. Sao trùng hợp khi mình vừa về là nhá, số máy đuôi 37 luôn nhá máy khi mình ở nhà,nhưng chắc là trùng hợp

    Mình nhắn tin nói mình về nhà rồi, mình với em nhắn tin qua lại vài câu, em lại nói em đi ngủ. Mình thắc mắc nhiều thứ lắm, nhưng không dám hỏi em gia sư, dù gì, khi hỏi, em sẽ tổn thương, sẽ mất lòng tin nếu không có. Em sẽ bám víu vào đâu. Nên mình không dám hỏi, mình tin nhỏ H cũng sẽ không nói với em gia sư là nhỏ đã nói chuyện hồi nãy với mình .Hôm sinh nhật nhỏ, nhỏ với em gia sư tuy không thân thiết, nhưng chơi chung cũng rất vui vẻ. Ông trời thật tài giỏi, khi sáng tạo cho con người nụ cười, để họ làm người khác vui, bản thân vui và cả che giấu tất cả những ý đồ , ý nghĩ xấu, cả cái cảm xúc nữa.

    Hôm nay mình đã biết thêm về tình yêu đầu của em gia sư, tên C, con người đó mình chưa từng gặp, chưa từng tiếp xúc, chỉ mới biết qua cái tên. Mình bị cuốn vào cuộc đời em gia sư với quá nhiều bí ẩn, vì yêu mà mình đi tiếp, mình muốn hiểu, là gì cũng được, nhưng phải hiểu rõ. Mình muốn trước khi quyết định điều gì, sẽ không phải hối hận. Yêu không phải là thương hại, mình sẽ chấp nhận được hết các sự thật không? Mình chưa trải qua, nên chưa rõ, nhưng mình nhất định cố gắng. Và hoàn toàn cam tâm tình nguyện….

    Xác định: yêu thì vẫn là yêu, tất nhiên là yêu em gia sư. Khó khăn lắm, mình hiểu, nhưng sẽ khó khăn hơn rất nhiều nếu mình sợ rắc rối mà từ bỏ. Mình sẽ hàng ngàn lần hối hận vì không dám bước.Vì mình đánh mất người mình yêu. Thực tình, mình chưa bao giờ trải qua nhiều thứ rắc rối nhiều đến như vậy. Cuộc sống quá tẻ nhạt suốt 1 thời gian dài. Mình tự hỏi bản thân, mình có đủ sức với những chuyện mình không hề quen, em là giấc mơ xa xăm, hay là hiện thực tàn khốc. Hi vọng mọi thứ sẽ ổn, mình sẽ dám yêu, dám hận, dám chấp nhận.
    + em gia sư: nếu đúng như nhỏ H nói, mình quen em từ ngày đi chơi đầu tới giờ là hơn 1 tuần, còn từ ngày gặp mặt, thì hơn 2 tuần. 49 ngày, cũng gần nửa đoạn đường rồi, thời gian qua cũng rất nhanh. Mình đặt giả thiết nếu là trò chơi thì 49 ngày, mình cũng sẽ thử chơi, cho tới cùng. Nếu kết quả không như mong đợi, mà có nên mong đợi vào 1 thứ mà ngay từ khi bắt đầu đã là trò chơi,là sự đùa cợt? Mình chắc chắn sẽ không như trước.Mình sẽ đa nghi và khó tin tưởng 1 ai. Còn dừng lại, tức là tin vào lời nhỏ H, mình sẽ không biết, bất kì một kết quả nào, nên mình sẽ cố gắng đi tiếp. Ít nhất sẽ không ân hận.
    + nhỏ H, nếu như đúng lời nhỏ nói là thật, thì chắc nhỏ có hận thù gì với em gia sư lắm hay đơn thuần là lòng tốt??? Mình ko nghĩ nhỏ đơn giản là tốt thôi. Mình tính tới trường hợp nhỏ nói đúng, mà là đúng 1 phần của sự thật.Cái đó cũng rất nguy hiểm.
    + C: anh ta là ẩn số,mình chưa từng tiếp xúc, chưa từng gặp. Mình ko thể biết là thật hay giả. Anh ta có gì để khiến 1 người như em gia sư yêu nhiều như thế?
    +HA: theo H nói thì HA cũng là 1 trong những trò đùa của em gia sư. H và HA có liên hệ gì ko, khi mà mình có cảm giác mọi lời H nói, đều vì tức tối cho HA???

    Haiz, ko nghĩ nữa, sẽ điên mất.

    p/s: Sáng nay mình chở em gia sư đi học. Mình cố tỏ ra bình thường. Dù hơi lăn tăn 1 chút, các bạn phân tích hộ mình, là sao?
    bi mat mang h moi up duoc
     
  4. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 25/07/2012: thứ 4.
    Mình thức dậy với cái đầu nhức buốt. Tối qua mình đã hẹn là chở em gia sư đi học, sáng này ráng thức sớm, hôm qua có chút bia và còn thức khuya nên đầu nhức. Mình lạm mọi thứ nhanh chóng, vì định chở em gia sư ăn sáng nữa, mình hẹn em 6h15 gặp đầu hẻm. Mình chạy thật nhanh tới, muốn gặp em, dù lòng thì có nhiều cảm giác lăn tăn lắm. Mình tới đợi chưa tới 3p thì em ra, em nhìn thấy mình lại cười, như mọi lần tươi thật tươi. Mình thấy em thân trương trong quần jeans áo sơ mi trắng, tóc em xõa, em đeo ba lo nho nhỏ sau lưng. Ra dáng 1 sinh viên đi học lắm. Mình vẫn phần nhiều không tin em gia sư sẽ gạt mình, nhưng mình cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chấp nhận. Ừ, là gạt cũng được. Không thể dừng lại bây giờ, khi mọi thứ chưa rõ ràng. Nếu dừng lại , chắc chắn sẽ ân hận nhiều lắm. Một lần được gặp em, được yêu em thì nếu có bị gạt, cũng coi là 1 cái giá đáng để trả, cho 1 lần được yêu em. Mình dặn lòng thế, nên tinh thần thoải mái hơn, coi như là tự bản thân chấp nhận. Sẽ tin là không có trò chơi nào ở đây, sẽ tin là em là thật lòng. Nếu ko như những thứ mình tin, thì coi như là kết cục. Mình nghĩ thế nên mỉm cười với em gia sư, gạt nỗi lo qua đi.
    - ‘ anh cười nhìn đẹp trai’, em nói thế khi vừa leo lên sau xe mình, mình nghe, thấy vui, thấy yêu yêu, cảm giác được khen khiến mình ngại ngại. Nhất là lần đầu em gia sư khen mình.
    - ‘anh mà, hồi đó gái bu anh dữ lắm’, mình nói, cười haha.
    - ‘gớm, biết ngay mà, xuống dùm đi ba. Người gì mà thấy khen là tơm tớp, haha’, em nói, em cũng cười rất vui. Mình tin nụ cười của em, không giả dối, nó mang mình ra khỏi hố đen tăm tối. Và mình yêu, dù mù quáng cũng được. 1 lần thử
    - ‘em ăn gì?’, mình hỏi em khi vừa rẽ ra đường lớn.
    - ‘tới căn tin trường ăn đi’, em nói, đúng là luôn rõ ràng cho việc muốn đi 1 nơi đâu đó. Đồ ăn trong căn tin thường không ngon, không hiểu sao em chọn ăn ở đó
    - ‘ sao ăn ở đó?’, mình hỏi, tò mò
    - ‘ hồi đó, muốn cùng người yêu ăn ở căn tin trường học lắm, mà chưa có dịp, hihi’, em nói, nghe dễ thương. Nhưng hành động giống như người muốn làm mọi thứ, cho 49 ngày chăng??? Mình thoáng nghĩ thế, nhưng gạt qua nhanh.
    - ‘uhm, vậy anh làm người yêu em ảh?’, mình hỏi, hơi hối hận vì câu hỏi khá ngớ ngẩn của mình
    - ‘haha, bữa này anh lanh quá ha’, em nói
    - ‘ bộ hồi trước anh khù khờ àh?, mình hỏi
    - ‘ hồi trước ngơ ngơ, mặt thì đỏ ửng, nhìn như em bé, nhưng nhìn em bé, dễ thương’, em nói, tự dưng mình hồi hộp. May mà mình ngồi chở, không thôi là em gia sư đã thấy gương mặt mình cũng đang đỏ. Không hiểu tại sao nữa.
    Muốn ăn cùng người yêu trong căn tin, còn gì nữa? Em khá lãng mạn, chắc 1 thời mộng mơ, con gái thường vậy rất mộng mơ và mông lung ở cái tuổi học cấp 3. Mình hiểu quá khứ, tuổi thơ em không tốt đẹp nhưng chắc chắn em cũng có những khoảng trời để em yêu, em mộng mơ và hạnh phúc dù chỉ là chút ít.

    Mình chạy vào bãi giữ xe, em vẫn ngồi yên sau lưng. Hôm nay em có vẻ vui. Gỡ chiếc nòn bảo hiểm ra là em mở cặp, lôi ra 2 chiếc nón cặp, giống nhau y hệt, nón lưởi trai có chữ L cho mình, và nón có chữ T (có lẽ tên mình), cho em. Cả 2 cái nón đều màu đen. Mình không biết em chuẩn bị từ bao giờ. Em đội cho mình, em cân cần đội nón rồi chỉnh, tay em chạm vào mặt mình. Đây là lần thứ 2 thì phải, mình lại thấy trong người cái cảm giác nóng rực, như muốn nổ tung, mình e là mặt mình lại đỏ. Đội cho mình xong, em nhìn chằm chằm, mình thấy ngại quá.
    - ‘ con nhà ai mà đẹp dữ bay?’, em nói, cười cười, mình lại bị hút hồn bởi em.
    Rồi em đội nón cho em, tóc dài đen với cái mái ngố cắt trên chân mày . Em rất hợp với cái nón đó. Nhìn mình và em, chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ là 1 cặp. Mình thấy vui thật vui.

    Khi mình và em bước vào căn tin ngay phía ngoài bãi giữ xe thì có khá nhiều người đưa mắt nhìn mình và em gia sư. Mình và em chọn thức ăn, mua phiếu, rồi bưng ra ăn. Đúng là đồ ăn ở căn tin nấu không ngon, nhưng mình thấy ngon lắm,em lúc nào cũng thế, ăn rất ngon lành. Hai đứa ăn uống vui vẻ, nói đủ thứ chuyện. Có mấy người bạn cùng lớp nhận ra em, họ chọc ghẹo, em thì cười đáp lại. Hạnh phúc lắm.
    - ‘ anh thấy em lẳng lơ không?’, em hỏi mình, mình giật mình, sao nhiên nói thế? Hay em biết gì rồi? Lẳng lơ? Mình chưa từng nghĩ thế về em, chí ít mình không thấy thế, em chỉ tự nhiên, tinh nghịch và thoải mái.
    - ‘không, sao hỏi vậy?’, mình trả lời và hỏi lại.
    - ‘thì em thấy vậy, em thấy người ta cho là lẳng lơ nếu cô gái dễ dàng chấp nhận đi chơi , hay ăn uống hay hẹn hò, với một người mới quen?’, em nói, nhìn thấy em có vẻ muốn noi tiếp nên mình im lặng. Không thể nghĩ với tính cách của em, em lại câu nệ những chuyện ấy. Mình có nghĩ gì đâu, chuyện đó đâu đáng quan tâm.
    - ‘em đi chơi,ăn uống , làm thứ gì em thích. Em không tỏ ra làm giá hay sợ người khác nghĩ lẳng lơ nếu em thoải mái và làm thứ em thích’, tự dưng em tỏ ra triết lí.
    - ‘vậy sao hỏi anh?’, mình nói
    - ‘vì em muốn biết, em ghét cái cảm giác, người bạn trai mình thích rủ đi chơi, muốn đi lắm nhưng lại ngại vì sợ bị đánh giá do không biết từ chối. Xong về nhà lại thấy tiếc, em nói anh nghe, hôm nay anh sống, ngày mai không biết còn sống không, nên riêng với em không dại gì mà không sống thoải mái’, em nói, nghe đơn giản. Em yêu đời thế ư, hay đó là mặt khác của con người em. Một mặt mà mình chưa biết. Mình muốn hỏi: ‘ cuộc sống của em có thực sự thoải mái, như em nói???’, nhưng thôi.
    - ‘em khác người quá’, mình buốt miệng nói.
    - ‘tại em nghĩ chẳng phải vì cố làm cho người khác yêu thích mình mà phải đắn đo suy nghĩ làm thứ hài lòng họ, yêu bản thân mình trước, ắt người ta sẽ yêu mình’, em nói, mình thích cách vận dụng từ ngữ của em, rất thuần thục. Không như mình, gà mờ. Mình không biết, có thứ gì mình nổi trội hơn em???
    - ‘người em yêu nhất là ai?’, mình hỏi, thêm 1 câu ngớ ngẩn được buột ra.
    - ‘ai ta? Yêu nhất là bản thân em. Chắc thế’, em nói, đúng là rất thẳng thắn . Cũng tốt, dù gì thì em cũng biết quý trọng bản thân mà không làm những điều liều lĩnh.
    Em tạm biệt mình và vào học. Mình lấy xe, ra quán cà phê ngồi chơi, đợi tới giờ đón em về. Sáng hôm nay nhiều thứ làm mình vui, mình có lăn tăn, nhưng mình hiểu, để có thể được em lừa, nếu có, thì cũng xứng đáng. Cũng phải nói cảm ơn rồi.

    Mình biết em sẽ nói gì đó cho mình vào ngày gần nhất. Mình thì đang dự định ngỏ lời rõ ràng với em, mình kiếm cơ hội. Mình muốn làm tất cả mọi thứ. Cho lần yêu nhiều thật nhiều này. Không biết em gia sư sẽ nói gì với mình , về cái hiện tại của em mà em cho là rất phức tạp và lằng nhằng. Chỉ là mình thấy hạnh phúc, nhiều, tất nhiên cảm giác của mình có thể là ngu ngốc nhưng ko thể là giả.

    Em tan học và gọi mình tới đón. Mình vì ngồi ngay quán cà phê gần đó, nên tới rất nhanh. Nhìn em từ xa là thấy cái nón rồi, mình tắp lại cười với em.
    - ‘ em không mang áo khoác?’, em nói khi vừa thấy mình, nhăn nhó. Mình đang mặc áo khoác, lâu chưa giặt nên cũng không dám đưa em mặc. Nắng thì nắng lên cao, gắt đỏ da. Mình đang định đưa áo em mặc, thì em nói
    - ‘ đưa áo em mặc đi, dơ cũng được’, em nói, như đọc được ý nghĩ trong đầu mình. Em nháy mắt năn nỉ, mình đâu tiếc gì với em. Chỉ ngại áo dơ. Mình cởi ra đưa cho em. Em quàng áo vô, liền nói
    - ‘ấm ghê ta’, em cười, leo lên xe
    - ‘giờ này mà ấm, nóng chết người’, mình nói, em cười. Hôm nay em lại lãng mạn như cô thiếu nữ mới lớn. Vẻ tinh nghịch giảm hẳn.
    Mình chở em về tới nhà mà mướt mồ hôi, trời nắng quá, em bước xuống xe rồi lấy khăn giấy lau dùm mình, em chậm mồ hôi rất nhẹ nhàng và ân cần, mặt em đang rất gần mặt mình, chỉ cần mình nhích đầu tới, mình sẽ chạm được em, em đang gần lắm. Mình thấy rõ,mắt này, chân mày này, mũi này, rõ từng đường nét, từng chi tiết. Mình thấy cả đôi môi em đỏ hồng và mọng nước . Tự dưng có cảm giác khát nước. Em lại chạm vào mình và mình lại có cảm giác nóng bức trong người, rất bứt rức. Mặt mình chắc đang đỏ lắm. Em càng lau, mình càng thấy mồ hôi càng tuôn. Em chăm chú lau, cẩn thận, dịu dàng, mình lại nhìn đôi môi em, em hơi mím môi lại. Mình bắt đầu thấy mình mất cân bằng vì em gần mình quá, tay chân mình lóng nga lóng ngóng. Trong mình lửa đang rực cháy. Tự dưng mình ảo tưởng với suy nghĩ em cũng muốn hôn mình, như mình đang muốn nêm thử đôi môi em. Chẳng còn sức để đắn đo hay suy nghĩ gì, mình làm mọi thứ vô định, liều lĩnh, trong đầu lúc đó hoàn toàn trỗng rỗng, chẳng thấy gì ngoài môi của em gia sư. Mình nhích đầu tới, khi mình còn cách em khoảng 0.5cm, mình nghe cả mùi son của em, có mùi ngọt ngào lắm. Thì mình thấy mắt em mở rất to, da em đỏ ửng như người vừa đi nắng về. Rất nhanh. Em lùi lại, mình thất vọng, hoảng hốt, ngỡ ngàng, nuối tiếc vẩn vơ rồi định thần lại, mới thấy mình đang liều lĩnh, đang hành động như thằng điên. Cảm giác lúc ấy của mình là muốn hôn, mà điên khùng là mình nghĩ em cũng muốn thế. Trời ơi, điên rồi, mình muốn tìm chỗ chôn thân xuống, mình quay sang chổ khác, thì thấy bà bán cà phê đầu hẻm đang nhìn mình và em gia sư,thấy mình nhìn, bà ta quay nhìn chỗ khác. Không thể ngại hơn, chắc mọi tế bào trong mình đang đỏ lên vì ngại quá. Mình quay lại, thì thấy em gia sư đang nhìn xuống dưới đất. Mình chẳng biết nên nói gì, lúc này tay em gia sư vẫn đang cầm miếng khăn giấy. Em nói nho nhỏ
    - ‘ em về nha’, nói mà chẳng ngước lên nhìn mình chút nào. Mình cũng uhm rất nhỏ, rồi em đi nhanh vào nhà, đi rất vội. Mình đứng đó tần ngần một lúc mới chạy xe về. Mình sợ em nghĩ mình quá sỗ sàng, nhưng mình ngại, thì nhiều hơn cả. Ước gì khi nãy mình đừng làm thế.
    Mình chạy xe vào bãi giữ xe, lên phòng thay đồ xong thì nhắn tin với em nói mình về rồi, có tin nhắn liền:
    - ‘uhm, anh ăn cơm đi, đừng tắm nha, mới đi nắng tắm bệnh đó’, em gia sư nhắn tin thế. Mình chợt nhớ là em vẫn chưa trả cái áo khoác bốc mùi cho mình.
    - ‘uhm, anh biết rồi, em ăn cơm chưa?’, mình hỏi, cảm giác ngại còn y nguyên, cứ nghĩ tới khoảnh khắc đó là mình như muốn độn thổ
    - ‘giờ em ăn nè, anh ăn đi, ngon miệng nha’, em nhắn tin.
    - ‘uhm, em ăn ngon miệng nha’, mình nhắn thế thôi, chẳng biết nói gì nữa. Trong đầu giờ trống rỗng, hối hận vì hành động ban nãy.
    ….
     
  5. Mod07

    Mod07 Moderator

    Chiều, sau khi bơi xong, lâu rồi không bơi, hôm nay bơi thấy sảng khoái hẳn. hôm nay trời nắng quá. Nhớ lại lúc trưa, lúc chở em gia sư về, trời nắng rất gắt, em gia sư ngồi sau nói
    - ‘ nếu đem nắng đổi được tiền, em sẽ giàu lắm’, nói xong em cười haha.
    - ‘ năn nỉ ông đó, bớt nắng đi’, 1 lúc sau em lại nói câu đó, năn nỉ trời đừng nắng.
    - ‘con trả ông 500 nha, thôi, 1000, bớt nắng dùm, nắng đang cháy hết da anh T ế vợ của con’, em lại nói thêm câu đó, mình ngồi cười suốt vì màn độc thoại của em. Năn nỉ, cầu xin, đe dọa có đủ, trời vẫn nắng. Em thì ngồi sau, đáng yêu như chú mèo con. Không thể không có cảm giác muốn yêu đến điên cuồng.

    Tối
    Vì đả xin nghỉ cả tuần, nên hôm nay em gia sư cũng không đến dậy, mình đã biết em không tới nhưng vẫn có cảm giác nhơ nhớ, thiêu thiếu, thấy trống vắng lạ lạ. Thường 7 giờ mình đã ngồi sẵn trên giường, ôm laptop và đợi em tới. Mình sẽ lại thấy cái áo đen, tóc cột cao lộ cái cổ dài. Hôm nay không có, thằng em đã cùng mẹ xuống sân chơi và đi siêu thị, nhà yên ắng hẳn, thấy nhớ em gia sư của mình, nhớ da diết. Mình gọi cho em, sau vài hồi chuông thì em bắt máy, mình nghe phía bên kia có tiếng nhạc nho nhỏ. Hỏi ra mới biết em đang trong phòng nghe nhạc.
    - ‘ anh muốn nghe nhạc không?’, em hỏi mình
    - ‘có, em hát anh nghe đi’, mình nói, muốn nghe giọng em hát.
    - ‘hả, em hát hay lắm, anh nghe giền bắt hát hoài thì mệt, haiza’, em nói thế, đúng là rất lanh lẹ
    - ‘àh, anh đăng kí chưa mà gọi, tốn tiền đó’, em gia sư nói thế, em khá chu đáo,
    - ‘chưa’, mình nói,nhớ thì gọi liền, đâu nhớ cái vụ đăng kí gọi cho tiết kiệm đâu?
    - ‘uhm, tắt máy đi, em đăng kí gọi lại cho’, em nói thế, rồi cúp máy rất nhanh. Mình đợi khoảng 3p sau thì em gọi lại
    - ‘em hát đi’, mình nói, khi sau tiếng alo
    - ‘thôi, anh hát đi rồi em hát’, em tinh ranh thiệt, đẩy qua mình liền, mình không biết hát gì, có chuẩn bi gì đâu. Mình định từ chối nhưng não mình đã kêu mình là phải mạnh dạn lên, mình phải đấu tranh chứ định thụ động mãi thế sao? Mình muốn gây ấn tượng tốt cho em, mình hát không hay nhưng cũng không đến nỗi tệ. Ít gì mình và em cũng sẽ có những kỉ niệm đẹp. Hôm em say, em dựa đầu lên vai mình, mình đã hát cho em nghe bài kathy. Hôm nay mình không nghĩ sẽ hát bài gì, bất ngờ quá mà
    - ‘anh hả, anh hát áh hả?’, mình hỏi, câu giờ, để có thời gian nghĩ xem nên hát bài gì, vừa thể hiện thứ tình cảm mình muốn em biết rõ hơn, vì biết thì chắc chắn em đã biết rồi.
    - ‘uhm, anh hát em nghe đi,em là ganh tị với mấy đứa mà người yêu hát cho nghe lắm’, em nói, hôm nay là kì thực rất giống tính cách của cô thiếu nữ mới lớn, lãng mạn và dễ thương đáng yêu. Hôm nay 2 lần em coi mình là người yêu. Có nên đáng mừng???
    - ‘em muốn anh hát bài gì?’, mình hỏi
    - ‘bài kathy đi anh, em muốn anh hát em nghe bài đó lắm’, em nói, nhanh chóng, có lẽ em đã quên em từng ngồi sau lưng mình, mình cũng đã từng hát bài đó. Thôi thì, khi say có thể em chưa nghe thì giờ em nghe vậy . Mình sẽ hát cho em nghe bài đó.
    - ‘uhm, nghe nha’, mình nói, bên đầu dây kia em im lặng. Và mình bắt đầu hát, bằng tất cả tấm lòng, mình tin là em đang nghe say sưa. Mình hát cho em với 1 chút phấn khích.
    - ‘wa, hay quá ta’, em nói khi mình vừa hát xong. Có vẻ em vui và mình hài lòng vì điều ấy.
    - ‘anh hát phải hay thôi, tới em hát đi’, mình nói, trong đầu nghĩ không biết em sẽ hát cho mình nghe bài gì.
    - ‘để mai mình đi chơi, em hát anh nghe, em thích có 1 cuộc biểu diễn hoàn hảo àh’, em nói, mình nghĩ em tìm cách thoái thác việc hát cho mình nghe.
    - ‘không, hát bây giờ àh’, mình nói, kiên quyết
    - ‘không, mai em gặp anh nha, sáng em đi học, chiều em gặp anh em sẽ hát cho anh nghe, hứa đó, giờ hát không hay đâu’, em nói, tính em cũng rất kiến quyết, mình nghĩ tới việc mai được gặp em cả buối chiều để đi chơi. Nên không ép em nữa, mai mình sẽ nghe em hát. Mình mong tới ngày mai quá. Sau đó em kêu, bây giờ mở nhạc trong máy cho mình nghe, tiếng ca sĩ Phạm Quỳnh Anh hát bài Nước mắt vang lên. Em có vẻ rất hâm mộ Phạm Quỳnh Anh. Mình thì hình như chưa nghe bài nào của ca sĩ này hát, mình đâu thích đâu.
    Nghe xong nhạc, mình và em nói vài câu, rồi cúp máy. Gọi và nghe giọng em, mình thấy rõ là em đang ở hiện tại, ít nhất là bên mình, mình chợt nghĩ tới con số 49 mà nhỏ H nói,mình hoàn toàn cam tâm tình nguyện dù đó có là trò chơi chăng nữa. Mình sẽ không hận, không giận em dù chuyện xảy ra như thế nào. Với những thứ tình cảm mình được nhận từ em, thì cũng đáng mà.


    Nhỏ H nhắn tin chúc mình ngủ ngon, mình cũng nhắn tin lại như xã giao thôi. Số máy đuôi 37 lại nhá máy, mình chẳng quan tâm.


    Xác định: + vẫn là yêu và càng ngày yêu càng nhiều, mình tin thế, hoàn toàn không phải thương hại hay vì để thỏa mãn cái bản lĩnh nam tính của mình là muốn giúp đỡ, che chở cho em gia sư. Nhưng mình không biết tình cảm hiện tại của em gia sư dành cho mình là gì? Mình nên làm gì? Yêu cũng giống như canh bạc, mình đã tham gia, đã đặt hết tài sản vào tình yêu đó, mình biết phần nhiều là thua. Nhưng mình cam tâm. Có thể nói, mình yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng còn em, nếu có yêu mình, thì tự bao giờ? Mình và em đúng là có rất nhiều thứ để lại gần nhau, em rất biết điều khiển tình hình để làm cho mọi thứ trở nên thoải mái.
    + HA : nếu hắn bị em gia sư đá, thì sao hắn còn lảng vảng quanh em gia sư? Vì yêu ? Mình hiểu ở hắn, có tình yêu dành cho em gia sư, yêu đến điên. Em gia sư từng ngồi sau lưng hắn, có khoác tay ôm eo hắn, mình còn tưởng họ là người yêu. Thế sao mọi thứ gãy gánh??? Mình có nên tìm hiểu về HA, không phải để điều tra em gia sư, mà mình muốn biết , nếu có việc em đem 1 người ra chơi trò chơi 49 ngày, thì chắc chắn có ẩn khúc gì đó, mình muốn biết tất cả.

    Mình đọc trang cuối của quyển nhật kí, không ghi ngày, có những dòng sau:
    “Nếu em yêu anh? Có chắc anh sẽ yêu em hết mình?’.
    Nếu có cơ hội, mình sẽ nói với em: ‘dù em không yêu anh, anh cũng sẽ yêu em hết mình, yêu không hối tiếc.
    ….
     
  6. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 26/07/2012 : thứ 5
    Hôm nay mình không chở em gia sư đi học, vì em gia sư nói đừng dạy hư em, em không thích lệ thuộc người khác, tới lúc không có sẽ khó chịu lắm. Để em tự đi, như trước giờ em tự đi. Mình ở nhà, làm mấy việc lặt vặt, nghe tiếng anh, hát vi vu cả buổi sáng.

    Chiều mình có hẹn với em lúc 1h.

    Mình hình như chưa bao giờ đi chơi vào lúc 1h, trời thường nắng gay gắt, giờ đó đi cũng chẳng biết đi đâu. Nhưng em hẹn giờ đó, mình cũng muốn thử đi.
    Mình tới đầu hẻm đúng 1h, mấy hôm nay bà bán cà phê đã không nhìn mình bằng ánh mắt dành cho mấy người mang dáng vẻ trộm cắp nữa. Mình thản nhiên đứng, em gia sư đi ra, trời thì nắng đã lên từ lâu, rất chói. Đúng là em rất thích mặc đầm, hôm nay lại mặc áo đầm màu trắng, ngang gối, váy đẹp lắm, tóc em thả, em đội nón cói hôm bữa đi sở thú, mình thấy hình như em mang cả đàn guitar, thấy em đeo trên lưng. Đúng là hôm nay em sẽ có buổi biểu diễn hoàn hảo cho mình. Em leo lên xe sau khi sắp xếp mọi thứ đồ đạc. Đúng là em chịu đầu tư, hứa hẹn một buổi chiều thú vị đây. Mình cảm thấy hứng thú hẳn. Em có nhiều trò biết cách khiến người khác ngạc nhiên, thú vị. Có điều mình không nghĩ em biết đàn
    - ‘ bữa nay ca sĩ mang đàn luôn ta’, mình hỏi, lúc vừa cho xe chạy
    - ‘ em nói mà , sẽ có buổi biểu diễn hoàn hảo, haha, vui quá’, em nói to, phải nói là tâm trạng em rất vui
    - ‘đi đâu đây em?’, mình hỏi em,tâm trạng vui quá.
    - ‘đi ra cánh đồng ha, hồi đó em hay đi lắm, để em dẫn anh đi, hơi xa xíu’, em nói, rất phấn khích. Mình nghĩ, trời nắng vậy mà ra cánh đồng, em không sợ nắng thì mình cũng sợ nóng. Cái nắng cháy da này mà ra cánh đồng ư? Lại còn ở rất xa, mình hơi hoang mang 1 chút. Nhưng thôi, em là con gái, em không sợ thôi việc gì mình phải sợ.
    - ‘ohm, em chỉ đường đi’, mình nói, đó giờ chẳng đi cánh đồng kiểu này lần nào.
    Trên đường đi em ghé vào mua mấy loại bánh, và 3 lon bia thêm 1 ít trái cây. Dù chưa phải là người yêu nhưng mình chắc chắn 1 điều là có người yêu như này sẽ rất thú vị, đúng là không hối hận khi dấn thân để nghiệm đươc những trải nghiệm mà mình chưa từng tưởng tượng.

    Càng ra phía ngoại ô, trời càng mát, chỗ mình tới là giáp ranh giữa bình tân và bình chánh, đi mất gần 20km, vì có em ngồi sau hát líu lo, rồi nói đủ thứ chuyện, nên thấy rất nhanh. Rẽ vào con đường nhựa vắng tanh, trong đó có 1 ngôi trường cấp 3, đi thằng miết , mình và em rẽ vào đường đất. Dọc 2 bên đường, rất nhiều người đang làm dây diều. Đi tới đây là thấy cái cảm giác thôn quê, trâu bò gặm cỏ, cảnh vật tươi mát hay lòng mình thấy tươi mát. Trời vẫn nắng, nhưng có nhiều gió lắm, gió mát rượi với không khí thì ít bụi hẳn. Khá tuyệt vời. Tâm trạng mình thấy yên bình lắm. Tâm trạng lúc đó làm mình nhớ tới câu hát
    ‘ có em trong đời, với anh nơi ấy bình yên’,

    Chạy hết con đường đất em chỉ mình rẽ vào con đường mòn nhỏ xíu, 2 bên là cỏ xanh mướt, trâu bò đang gặp cỏ, có cái ao nông và nhỏ gần đó. Không biết em làm cách nào mà kiếm ra chỗ này, khá xa nhà của em và mình thì chưa hề tới chỗ này bao giờ
    - ‘ sao em kiếm được chỗ này vậy?’, mình hỏi, khi em đang nhìn mọi thứ xung quanh mà miệng thì cười.
    - ‘hồi em học lớp 11, có lần buồn quá em đi lung tung nên kiếm ra chỗ này, hồi đó em đi xe đạp, nhớ lại vẫn thấy ngạc nhiên sao em có thể đi xa thế, haha’, em nói, rất vui. Một thời trôi qua, em có buồn, có vui và có những khoảng trời đẹp hơn mơ.
    - ‘ohm, em hay tới đây lắm àh?’, mình hỏi, thấy hứng thú với mọi thứ.
    - ‘hồi xưa hay tới, giờ ít lắm, nơi này là nơi cuối chân trời của em, haha’,em lại cười. Tự dưng mình tò mò không biết em đã từng cùng ai tới đây hay chưa? Mình hi vọng mình là người đầu tiên. Bỗng muốn thế thôi.
    Khi chạy qua 1 dãy có độ 5, 6 căn nhà, mình nghe tiếng em la lên, rồi em quặp chân lên người mình. Quá bất ngờ, mình đang không hiểu hành động đó, thì em hối mình chạy nhanh lên. Mình nghe em tăng tốc, sau đó thì mình cười sặc sụa, mấy con chó dí theo, em sợ quá quặp chân lên. Mình nghĩ, nếu vắt lên cổ được, em sẽ vắt lên. Đang nghĩ thế, chân em vẫn quặp 2 bên hông của mình. Mấy con chó vẫn dí theo, sủa inh ỏi. Giờ mới thấy thứ em sợ là chó. Thêm một hành động của em làm mình thấy nóng bức, thôi thì đổi cho trời nắng dù cái nóng tỏa ra ở bên trong.

    Khi chạy xa rồi, em cũng liền thả chân xuống, xong em cười haha, hồn nhiên lắm. Mình cũng thấy hạnh phúc, thế là thêm 1 kỉ niệm đáng nhớ nữa.
    - ‘ tới rồi, thoải mái quá’, em la to, mình dừng xe, khung cảnh không phải là hoàn hảo, nhưng riêng em thì hoàn hảo, ít nhất là trong mắt mình.
    Nắng vàng, trời xanh, mây trắng. Cỏ trải dài, xanh ươm. Nắng vẫn to lắm. Mình dựng xe, em lôi trong cặp ra cái áo mưa, em kĩ lưỡng chuẩn bị mọi thứ. Mình đang định hỏi, em ngồi ở giữa trời nắng thế này àh. Lúc này gần hơn 2h, nắng gắt lắm.

    Dắt xe tới kia đi, em chỉ tay về phía xa xam có gốc cây gì đó, khá to, nếu mình không lầm là cây chò, cái loại cây mà trường tiểu học của mình cũng có 1 cây. Thẩy lá hay hoa gì đó tung lên trời, nó lại xoay xoay rồi rớt xuống đất. Có thêm gốc cây này, đúng là mọi thứ trở nên hoàn hảo. Em gia sư trải bạt xuống, em vui cười rất tươi. Mình chắc chắn nụ cười em không chút giả tạo, nó hồn nhiên và trong vắt.

    Mình và em ngồi xuống tấm bạt, mình dựng xe kế bên, em lôi đồ ăn và bia ra, buổi dã ngoại rất tuyệt. Chưa ngồi được 5 p, em lại chạy lăng quăng, có lẽ em không ngồi yên được vì phấn khích. Mình nhìn em nhảy chân sáo sau khi bỏ dép ra, lòng mình nhẹ nhõm. Mình nhìn em, chiếc váy ngắn màu trắng, cái hình xăm con dao nổi lên . Vừa đặc biệt vừa ai oán. Hình xăm con dao mang nghĩa gì nhỉ???

    Mình đang chờ đợi tiết mục ca hát của em…mong thời gian ngừng lại, để khoảnh khác bên em như lúc này tồn tại mãi.

    Em ngồi xuống cạnh mình, mình và em ngắm trời mây, trâu bò, đúng là yêu làm cho người ta thấy mọi thứ đều đẹp và hoàn hảo. Em và mình ăn liên tục. Em gọi là 2 con heo cùng chí lớn gặp nhau. Mình hỏi chí lớn là ăn hả?, em cường to rồi gật đầu. Ăn chán, đồ ăn cũng vơi, mình và em uống bia, 3 lon cho 2 đứa, không đủ say. Em gia sư và mình uống hết 2 bia, mỗi người 1 lon. Lon cuối thì em và mình giành nhau uống. Sau thì chia ra uống, xen kẽ. Trong đời mình, chưa bao giờ mình thấy vui như hôm nay. Mình dặn lòng sẽ dễ dàng chấp nhận mọi thứ nếu nghĩ tới khoảng thời gian tươi đẹp này.

    p/s: mới viết sau, nhà mất mạng phải ra tiệm net, mai mình up tiếp
     
  7. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 26/07/2012 : tiếp

    Em bỗng trở nên lặng lẽ, suy tư như đang nhớ gì đó, mình không rõ. Vô hình xa xăm.
    - ‘hát đi chứ, mang đàn rồi mà’, mình nói, muốn nghe em hát rồi.
    - ‘ohm, còn tiết mục hát nữa hen’, em quay sang nhìn mình, nháy mắt. Rồi em chạy lại chỗ cây đàn nãy giờ để trên yên xe của mình. Mang đàn lại, em mở cái bao rồi lấy cây đàn ra, cây đàn guitar màu nâu rất đẹp, chắc chắn nó được chủ nhân chăm sóc rất kĩ. Mình lặng yên quan sát em gia sư, em chạm vào cây đàn rất khẽ, miết trên thân đàn, rồi gảy gảy, tiếng đang vài ba tiếng vang lên. Em nhìn mình, cười tươi. Lúc này em ngồi duỗi thẳng chân ra rồi 2 chân gác lên nhau, em để đàn lên đùi, gió lại thổi tóc em bay. Mình chờ đợi tiết mục hay của em . Mình đoán em sẽ hát 1 bài của Phạm Quỳnh Anh.
    - ‘vĩnh viễn thuộc về anh nha’,em nói, mình giật mình, em yêu mình thật àh, vĩnh viễn thuộc về anh mà. Mình đang tưởng bở thì em nói
    - ‘em hát bài vĩnh viễn thuộc về anh, anh nghĩ gì mà ngớ ra vậy’, em nói, cười cười rồi nháy mắt với mình
    Ngoài kia, vẫn nắng, gió vẫn thổi, liên tục, em bắt đầu hát. Em gảy đàn, chắc bài tủ, em đánh rất hay. Không biết học tự bao giờ mà đánh rất hay, bàn tay nhỏ của em gảy đàn. Hoàn toàn làm mình ngạc nhiên. Em say mê lắm. Mặt em đượm buồn, suy tư. Tiếng em hát nghe vừa nhẹ nhàng, vừa sâu lắng có chút ai oán

    “vì em yêu anh và chỉ muốn em yêu anh thôi và chỉ muốn yêu anh suốt đời dù hạnh phúc vẫn còn xa với, người dù ngày sau có lãng quên em…”. Không biết nội dung bài hát là đơn thuần thuộc về bài hát, hay thứ em muốn nói với ai đó, có thể là mình? Mình ước đó là mình, vì mình khao khát có tình yêu đó, say đắm và đẹp đẽ.

    Em hát xong rồi mình còn tiếc ngẩn ngơ giây phút đó, không biết bao giờ mới có lại. Tâm trạng mình hơi xáo trộn, như trải qua hạnh phúc và tiếc vì nó không lâu thêm chút nữa. Cái cảm giác thèm được ôm em trong tay quá.
    - ‘ ca sĩ hát có khác, hay ha’, em nói, rồi cười
    - ‘gớm, dở ẹc’, mình nói, cũng cười
    - ‘nhớ nha kon, bữa sau mà năn nỉ hát là đá cho cái’,em nói, lúc này em để đàn qua 1 bên rồi, chân vẫn duỗi thẳng, tay thì giơ nắm đấm, hung dữ như muốn đánh mình.
    - ‘ko thèm, gớm’, mình nói, cười. Em lè lưỡi chọc mình
    - ‘haiz, gió thổi mát, buồn ngủ quá’, em nói, đưa tay lên ngáp. Có lẽ em buồn ngủ thiệt.
    - ‘ngủ đi, anh canh cho’, mình nói, ngẫu nhiên thôi. Chẳng có ý gì, ngủ ở đây không khí trong lành và mát mẻ.
    - ‘ anh có áo mưa không?’, em hỏi, mình thoáng nghĩ tới cái mà người ta hay gọi là áo mưa.Đầu óc hình như đã nghĩ bậy và đi quá xa. Mình tưởng em hỏi cái ‘loại’ áo mưa ấy. Mình thấy ngại
    - ‘hả?’, câu hỏi quá ngớ ngẩn
    - ‘anh có áo mưa trong cốp xe không?’, em nói. Chắc em không biết mình vừa nghĩ bậy. Thì ra là áo mưa. Mình gật đầu rồi mở cốp xe lấy cái áo mưa của mình. Áo mưa này là mẹ mua, bắt mình để vào xe đó giờ.
    Sau đó mình và em trải áo mưa ra , gộp chung với cái áo mưa lúc nãy, chỗ ngồi giờ rộng hơn hẳn. Mình nghĩ tới ý nghĩ, mình và em sẽ ngủ chung dưới bóng cây mát rượi, giống trong phim hay mấy bức ảnh đẹp đẹp hay có cảnh ấy. Nhưng mình cũng không dám sỗ sàng, chuyện hôm trước hôn hụt còn ngại mà.
    Mình tần ngần ngồi cạnh em, 2 đứa chẳng nói gì ngoài nhìn lung tung cảnh vật bên ngoài.
    - ‘anh duỗi chân ra đi anh’, mình tò mò, không biết em làm gì, nãy giờ mình ngồi khoanh chân
    - ‘để làm gì?’, mình hỏi
    - ‘thì cứ duỗi ra đi’, em nói, mè nheo với mình. Mình duỗi thẳng chân ra, vừa duỗi xong em đã nằm ngay lên đùi mình. Mình hoảng hồn luôn. Mình khựng người, không dám nhúc nhích.
    - ‘cho em nằm xíu, em buồn ngủ, anh mà ngủ theo, bọn nó lấy mất xe’,em nói, bây giờ em nằm trên đùi mình. Mình thoáng nghĩ, mình mập thêm xíu, chắc êm đầu em hơn. Mình và em rất gần nhau. Người mình cứ mỗi lần đụng chạm với em là thấy nóng bức hằn. Em gia sư nhắm mắt rồi mình mới nhìn xuống. Nhìn từ phía trên xuống thấy em hiền lành, nhìn em thanh thản lắm. Mình lại thấy đôi môi tô son đỏ của em. Điên mất với cái cảm giác muốn được nếm thử. Mình chăm chú nhìn em. Đang nhìn, em mở mắt. Em cũng nhìn mình. Cả 2 nhìn nhau, mình không thấy gì ngại, chỉ nhìn và nhìn không dứt ra được. Mắt em mở to, em liếm môi. Hành động dù nhỏ nhất của em mình đều thấy hết. Đây là lần tiếp xúc theo kiểu này của mình với 1 người khác giới. Cảm giác vừa lạ vừa tuyệt. Mình gần em lắm rồi. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, mình theo quán tính hoàn toàn không chủ định. Mình cúi xuống, lại nghe cái mùi son phảng phất thơm lắm. Lần này em không thể lùi ra nhưng em có thể đẩy mình ra. EM gia sư nằm im. Mình cho đó là 1 sự đồng tình. Mình hôn nhẹ lên môi em. Ngọt ngào quá cỡ. Tay mình lần đầu chạm vào mặt em, da em mịn và mát. Mình thấy rõ mặt em đang đỏ, mình thì không, chỉ thấy hứng thú và phấn khích. Mình muốn ôm, muốn ngấu nghiến đôi môi em nhưng kiềm chế lại. Mình biết, nếu hành động của mình quá xa, mình sẽ mất em mãi mãi. Có cái gì đó ngọ nguậy trong mình.Rất kinh khủng. Mình nghĩ đó là ham muốn. Hơi xấu hổ khi nghĩ thế , nói thế nhưng thực tình lúc đó là vậy, mình cũng là 1 đứa con trai bình thường mà. Em lặng im quá mức.

    Sau cái hôn nhẹ, mình những tưởng cái khao khát được hôn dập tắt. Nhưng nó lại bùng cháy, em gia sư thì im, mặt đỏ ửng. Mắt em nhắm, chắc không dám mở ra nữa. Mình lại liều lĩnh muốn hôn nữa, một đằng lại sợ em nghĩ mình quá ham hố, 1 đằng bản năng thằng con trai trong mình trỗi dậy, nhất là khi người mình yêu đang nằm đây trên đùi mình. Mình tin, em sẽ hiểu dùm mình. Mình không thể đủ vốn từ để diễn tả cảm giác của mình lúc đó, như người vừa được tiêm thuốc mê. Đê dại, thèm được hôn em.

    Chẳng còn định thần hay đủ bình tĩnh mà phân tích tình hình nữa, cũng chẳng có cảm giác sợ hãi. Mọi thứ yên ắng lắm. Mình tay vẫn chạm vào mặt em, mình cúi xuống. Mình hôn em, muốn hôn như thằng điên lần đầu biết hôn. Vụng về lắm. Mình hôn , cứ hôn, mình ảo tưởng là em có đáp lại nụ hôn đó. Cảm giác rất tuyệt của lần đầu hôn. Mùi son nhẹ, mùi trái cây, cả vị nước miếng. Mình và em hôn , mình nghĩ rất lâu, thời gian trôi chậm lắm. Phải chăng mình và em đã tiến 1 bước dài trong mối quan hệ này….???

    Mình nhẹ nhàng ôm em, em vẫn nằm im trên đùi mình. Sau đó dần dần, em ngủ, rất ngon. Mình không dám nhúc nhích nhiều sợ em thức, chân mình hơi mỏi rồi. Mình nhìn em, mình thấy yêu lắm. Em ngủ trên đùi mình, có lúc em cựa mình, mặt úp vào bụng mình.Mình thót cả tim, cái con quỷ ngọ nguậy trong mình vẫn chưa chịu yên. Mình cắn răn kiềm chế. Người mình chịu nhiều áp lực nên mỏi nhừ. Nhưng mình đã có nụ hôn với em gia sư, và điều ấy không gì đánh đổi được. Cảm giác tuyệt vời lắm.

    Nụ hôn đầu ấy vụng về nhưng ngọt hơn kẹo.
     
  8. Mod07

    Mod07 Moderator

    Khi em mở mắt tỉnh dậy thì mình đang nhìn em, em vừa cười rạng rỡ vừa dụi mắt nhìn mình. Mình hơi thấy ngại, cứ sợ em giận, nhưng em còn cười chắc em không giận. Mình nghĩ thế nên an tâm, có cảm giác không dám liếm môi vì sợ mất vị
    - ‘em nằm nãy giờ, chân anh sắp liệt’, mình nói, chân mình tê cứng rồi.
    - ‘thì em cho anh hôn đó, ko đủ àh?’, em ranh mãnh đáp lại, rồi cười. Vẫn nằm đó.
    - ‘đủ gì mà đủ, liệt cả chân chứ ở đó mà đủ’, mình nói, nhìn em.
    - ‘vậy giờ em hun anh cho bù công nha’, em nói. Nháy mắt tinh nghịch.
    - ‘khỏi, em ngồi dậy được rồi’, mình nói, đúng là quá ngớ ngẩn, mình cười.
    Mình vừa dứt câu thì em ngồi dậy thiệt, mình nghĩ em giận lẫy. Nhưng em cười, em quay sang đấm đấm chân cho mình, chân mình tê quá. Chưa có ai nằm lâu trên đùi mình như thế.
    - ‘em tưởng đấm là xong àh, để anh nằm lại mới đủ’, mình nói, hôm nay không biết ăn gì mà dạn miệng quá. Nói không biết ngại.
    - ‘giờ này nằm gì nữa, 4h hơn rồi, để em đấm cho đỡ mỏi rồi về’, em gia sư nói, ngoan ngoãn đấm. Có tay em đấm mình đỡ tê hẳn. May là lúc này, con yêu quái trong mình chắc vì tê mỏi mà lặng yên rồi.
    - ‘xong’, em nói, ngồi thẳng dậy, vươn vai, mình co chân lại. Em quay lại, ngồi đối diện mình. Nhìn thẳng mắt mình.
    - ‘muốn hun hả?’, mình nói, cho đỡ ngại, cười cười. Em nhìn lát nữa chắc mình đỏ mặt nữa
    - ‘uhm, em muốn hun’, em nói, rồi cười .Đúng là em quá lanh, không biết sợ. Mình nuốt nước miếng vì sự dạn dĩ của em.
    - ‘hun em đi’, em nói tới, mình quá ngạc nhiên nên đứng hình luôn. Im luôn, chẳng nói gì.
    Xong em nhích đầu tới, sát mặt mình, mình nhanh tay vơ đại cái áo khoác để lên bụng che con quái vật. Em mà phát hiện mình sợ không dám gặp lại em lần nữa. Trời đất, đây là thực hay là mơ? Mình không tin nổi nữa
    - ‘haha, đúng là trai ngoan, anh dễ thương quá’, mình ngỡ ngàng khi em nói thế. Cũng may, mình không liều lĩnh. Em cười. Mình hơi tức, em lấy mình ra mà giỡn. Mình hơi bực mình khi thấy em cười ngặt nghẽo. Mình chẳng cười nổi. Thấy mình giống trò cười. Mình im luôn
    Mình nhìn lơ đễnh cảnh vật, không để ý là em gia sư đã hôn phớt trên má mình. Nóng chết mất, mình đơ hẳn. Em chủ động hôn mình, hôm nay quả là ngày may mắn nhất. Mình lâng lâng người luôn. Em cũng ngại, em đứng lên đòi về. Em vuốt lại tóc, mở cặp lấy cây son tô lại môi
    - ‘tô chi nữa em, đi về mà?’, mình hỏi em,
    - ‘em là lúc nào môi cũng phải đỏ mới được, hihi’, em nói, chăm chú tô son. Mình thu xếp đồ đạc xong xuôi. Quay sang em, cũng đang còn cầm cây son. Chẳng lẽ tô lâu thế??
    - ‘chưa xong nữa àh’, mình hỏi em
    - ‘tô cho anh nữa’, thế rồi em dí mình chạy , em nhất quyết đòi mình tô son. Em đúng nhiều trò quá luôn .Mình và em đi về, môi mình cũng đỏ vì son . Đó là mình chùi bớt rồi. 1 ngày quá vui và tuyệt vời.

    Con đường trải hoa đưa ta đến đâu, thiên đường hay địa ngục??? Mình không biết.

    Mình đưa em về nhà, mình cũng về nhà. Buổi đi chơi thật vui. Không hiểu ngày mai sẽ ra sao? Có giông tố không

    Tối, mình có điện thoại, 1 số máy lạ mới.Mình bắt máy thì nghe giọng đàn ông.
    - ‘alo’, mình nói
    - ‘ mày là T àh’ giọng người đàn ông trầm trầm.
    - ‘ là tao, mày là ai?’, mình hỏi, biết là không phải chuyện lành rồi. Nhưng chẳng nghĩ gì
    - ‘mày 1 là biến, 2 là giỏi thì trả nợ dùm nó’, hắn nói, mình chưa đoán được là ai. Mình ngỡ ngàng, cứ nghĩ là hắn nhầm người. Ai nợ ai? Mình có nợ nần ai đâu? Hay người hắn nói là em gia sư??
    - ‘gì? Mày lầm số rồi, tao ko có nợ ai, mày là thằng nào?’, mình nói, hơi bực rồi.
    - ‘tao là thằng HA này, mày nhớ tên tao nha, thằng ch*’, nó nói. Đúng ngay là không phải chuyện lành.
    - ‘kệ mẹ mày, liên quan gì tới tao’, mình nói, bực mình rồi. Mình nói rồi chợt nhớ lại, hắn vừa nói về cái nợ nần gì đó, mình không hiểu.
    - ‘ko nói nhiều, mày biến khỏi con Linh đi, ko coi chừng tao’, hắn nói. Mình chỉ thắc mắc vụ nợ nần gì đó, còn lại thì mình chẳng quan tâm hắn nói gì
    - ‘tao ko biến đó, mày làm gì tao’, mình cũng bực rồi,tới đâu tới à.
    - ‘mày ngon thì trả nợ dùm nó’, hắn nói
    - ‘nợ gì?mày nói nhảm gì vậy?’, mình muốn biết hắn chính xác đang nói về cái gì
    - ‘tao trả nợ dùm nó, để mày tới cướp àh’, hắn nói. Gì nữa đây, sao nhiều chuyện thế? Chẳng lẽ em gia sư nợ hắn. Hay tất cả là âm mưu của 1 ai đó.
    - ‘mày nói khùng điên gì nói 1 mình đi’, mình nói.
    - ‘tao sẽ gặp mày, nói rõ ràng 1 lần’, hắn nói, giọng dịu lại. Mình sẽ biết rõ mọi chuyện, mình suy nghĩ có nên gặp không? HA theo cảm nhận của mình , có điên tình nhưng không tiểu nhân. Mình nghĩ thế, hơi liều lĩnh nhưng mình cũng muốn gặp hắn, nói rõ 1 lần.
    - ‘bao giờ đây?’, mình nói. Mình không quen việc rắc rối.
    - ‘khi nào mày rảnh? Tao gặp mày sáng chủ nhật, quán N, mày biết ko?’, nó nói, giọng không gay gắt như lúc đầu,.
    - ‘uhm, vậy đi, 10 sáng.’, mình nói, hắn ok rồi cúp máy.
    Vậy là hắn đã không ngồi yên nữa, mình sẽ biết rõ mọi thứ nhanh thôi. Gỡ từng cái rối 1 , mình sẽ cố gắng vậy. Tới đâu hay tới đó. Đi tới đây rồi, phải đi tới cùng thôi

    Hôm nay, sau khi tổng hợp mọi thứ, mình tin cái trò chơi 49 ngày mà nhỏ H nói, có tồn tại, nhưng sự thực phũ phàng tới đâu thì mình chưa rõ.

    Mình và em gia sư, sẽ đi về đâu???
     
  9. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 27/07/2012 : thứ sáu

    Từ sáng tới giờ mình không gặp em gia sư, chỉ nhắn đôi 3 tin nhắn, em gia sư nói bận học bài nên không nói nhiều được.

    Hm mình sẽ giải đáp mọi thắc mắc của mấy bạn. Có bạn thắc mắc là em gia sư sao quặp chân ngang mình được,mình quên nói, chưa lần nào đi chung với mình , mặc váy mà em gia sư ngồi 1 bên, em ngồi như mặc quần vì em gia sư luôn mặc váy rộng và xòe. Có bạn thắc mắc sao em ấy bị mẹ đối xử không tốt, sao có xe attila, quần áo đẹp,. cái này mình cũng không rõ, nên không lí giải được.

    Mình buông từ nản, là nản chuyện của mình, mình cũng mệt mỏi với chuyện em gia sư. Không phải chuyện cái bạn spam. Thực tình, mình cũng rất cám ơn mấy bạn trong team Spammer, các bạn ủng hộ mình nhiệt tình nhất, những anh em thân thiết nhất. Mình cảm ơn không hết, không có chuyện phàn nàn mấy bạn. Mình cũng không phải vì bị lộ infor, vì thực ra, có mấy thông tin như tên, mình đã đổi ít nhiều. Việc tìm kiếm cũng ít khả thi. Nhưng cũng hi vọng mấy bạn đừng cố ra sức tìm kiếm. Vì cũng có làm gì đâu. Mình nói ngay từ đầu, chuyện khó tin lắm. Nên đọc như câu truyện thôi.

    Lần nữa cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ mình, nhất là team spammer. Các bạn đã ủng hộ, dù dưới hình thức nào.
     
  10. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 27/07/2012: tiếp ngày thứ 6

    Cả ngày mình nhắn tin hay gọi điện với em gia sư, em đều nói chuyện với thái độ khá hờ hững, nói bận học. Mình nhớ em có nói về việc đi biển, em đã xin nghỉ 1 tuần, nhưng mình không thấy em đá động tới chuyện đi biển. Đã thứ sáu rồi mà. Hôm nay không gặp em gia sư cũng không được nói chuyện nhiều. Mình thấy hơi khó hiểu về thái độ của em, hôm qua vẫn còn rất nồng nhiệt, vui vẻ. Hôm nay lại hờ hững

    Mình nhớ lại câu chuyện em kể trên cánh đồng. Em gia sư nói câu truyện này em đọc trong 1 quyển sách ở thư viện hồi cấp 3 rồi .Chuyện dài dòng nhưng tóm lại là có ý nói thứ quý giá nhất trên đời không phải là thứ không có được mà là thứ ở hiện tại, hạnh phúc đang nắm trong tay. Nhưng thường người ta hay chạy theo những thứ mình không có và quên thứ mình đang có. Cuối cùng mất rồi tiếc.

    Mình hỏi bản thân mình hàng cơ số lần là mình thực chất đối với em, là gì? Là anh của đứa học trò, hay chàng trai mà em yêu? Câu hỏi chưa rõ, mình và em đâu là cái gì rõ ràng của nhau. Mình yêu em, vẩn đề không phải cần thời gian để xác nhận tình yêu đó. Yêu là yêu thôi mà. Còn em có yêu mình hay không thì mình không rõ, mình hi vọng là có.

    Vấn đề nợ nần gì đó, thì chủ nhật sẽ rõ. Mình tin chắc không phải lừa gạt, không dưng ai rảnh tới mức bày trò công phu như thế để lừa thằng sinh viên như mình. Cuối cùng cũng có được gì đâu, nếu bọn lừa gạt thì sẽ khôn ngoan tìm người đáng để lừa hơn chứ. Em gia sư mọi lần đi chung với mình, có khi mình trả tiền, có khi em trả chứ em hoàn toàn không moi tiền hay lợi dụng gì mình. Đôi khi mình khó chịu vì sự sòng phẳng của em. Vì vậy nên việc em lợi dụng hay dựng màn kịch để lừa mình thì thực chắc chắn không ngu ngốc đến thế.

    Số máy đuôi 37 nhá máy cho mình suốt buổi tối
     
  11. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 28/08/2012 : thứ 7

    Sáng hôm nay mình chở thằng em về nội, đáng lẽ nó đi học, nhưng nó kêu muốn về thăm ông bà. Trường quốc tế học thì ít, chơi thì nhiều

    Em gia sư vẫn rất hờ hững, mình rủ đi đâu cũng kêu bận học. Không hiểu em đang như thế nào, quá khó hiểu, rối rắm lắm.

    Mình đang đợi chủ nhật để gặp HA, rõ mọi việc, mình không biết có nên rù mấy người bạn đi theo không nữa? dù gì HA cũng rất nóng tính.

    Có mấy bạn hỏi những câu làm mình rất ngán, đọc được 1 cái cmt nói là truyện của mình copy nhưng mấy bạn không chịu đọc tiếp, chính bạn viết cái cmt đó, đã nhận là đùa thôi, giỡn chút cho vui. Đừng chỉ đọc 1 ít rồi hỏi mình này nọ, mình thấy cũng mệt lắm. Thề với mạng sống của mình, có chút copy, không đáng làm người. Vậy nên, nói mình copy là xúc phạm mình, và hi vọng không có mấy câu hỏi như vậy. Nếu bạn nào tìm được cái gì truyện tương tự, bằng chứng rõ ràng hãy nói mình copy. Okie?

    Mấy bạn thông cảm, mấy hôm nay mình gặp vài chuyện không hay nên không rảnh để type rồi update rồi cái mạng cứ rớt lên rớt xuống, mình đang chuyện mạng khác nhưng thứ 2 mới làm việc. Sau đó mình sẽ update đều đặn như mọi ngày, update chi tiết để xin lời khuyên, góp ý.

    Cám ơn tất cả những lời góp ý, lời khuyên hay giúp đỡ.
     
  12. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 28/07/2012: tối thứ 7

    Mình về nhà với thằng em, nó vừa về là xin tiền mẹ chạy xuống siêu thị mua donut với chơi game. Mình vào phòng, mẹ mình gọi ra kêu nói chuyện chút. Mình không biết mẹ sẽ nói chuyện gì với mình,rất ít khi có kiểu nói chuyện như vậy. Ngay cả việc học của mình mẹ cũng ít quan tâm, thỉnh thoảng mẹ hỏi là hỏi ngay lúc ăn cơm hay lúc đang xem phim chung chứ ít khi gọi ra như vậy. Mình hơi lo chút, không biết mẹ gọi có ý gì và có phải mẹ biết chuyện gì rồi không. Hay là chuyện của mình và em gia sư. Mình thay đồ rồi đi ra chỗ bàn ăn, mẹ mình đang ngồi gọt trái cây. Dạo gần đây mình nghe ông bà nội nói mẹ có người yêu, mình không rõ mà cũng không bận tâm nhiều vì mẹ mình có quyền tìm kiếm hạnh phúc mới khi ba mình đã sắp cưới vợ mới. Nghĩ lại cũng thấy mẹ mình rất mạnh mẽ, mẹ nuôi mình và gần đây là nuôi em mình mà không cần trợ cấp.

    Mình ngồi xuống lấy trái cây ăn, cũng không biết mẹ sẽ nói gì. Do tâm trạng cũng hơi chùng nên mình nghĩ tới đâu tính tới đó, không thể tính xa.
    - ‘mày dạy em học được không?’, mẹ hỏi, vẫn đang gọt trái cây.Gì vậy, chẳng lẽ mẹ thấy mình ở nhà nên tính chuyện cho mình dạy thằng em. Tất nhiên là không rồi, mình dạy lấy gì em gia sư dạy và mình nói nó nhây nhây cỡ nào cũng có đánh nhau.
    - ‘không được đâu, con còn học nữa’, mình nói. Hi vọng mẹ từ bỏ ý định bắt mình dạy thằng em.
    - ‘mấy nay thấy mày ở nhà mà, rảnh dạy em đi’, mẹ mình nói
    - ‘mấy nay đang nghỉ, vài bữa học lại, mà cô giáo nó dạy được mà. Con dạy nói nó không nghe đâu’, mình nói cố gắng phân tích để mẹ đừng bắt mình dạy rồi cho em gia sư nghỉ.
    - ‘chứ không phải thích cô giáo nên sợ cô nghỉ hả?’, mẹ mình nói, nhìn mình. Mình giật mình luôn, ai nói mẹ biết hay mẹ tự nhìn thấy. Thằng Tuấn có lẻo mép không, không biết mẹ sẽ có ý kiến gì? Chắc không ưng rồi nên định cho em gia sư nghỉ mà. Đang gặp rối vụ em gia sư nhắn tin hờ hững lại còn thêm chuyện này, tối thứ 7 gì mà tệ hại quá.
    - ‘gì trời, đâu ra vậy?’, mình nói, giả lải như mẹ đang đùa, mình vừa ăn vừa xem phim, phải bình tĩnh để giải quyết từng chút một thôi.
    - ‘đừng tưởng mẹ không biết’, mẹ mình tự dưng đổi cách xưng hô. Khó hiểu thật.
    - ‘con có gì đâu mà biết, mẹ nghe thằng Tuấn nói nhảm àh?’, mình nói, đang nghĩ đúng là nó nói thì kiểu gì mình cũng cho nó 1 trận tội nhiều chuyện.
    - ‘nó biết gì mà nói, mẹ nói vậy đó. Dặn trước là mẹ không thích đâu ‘, mẹ mình nói, giọng nhẹ nhàng dứt khoát đúng kiểu của mẹ.
    - ‘con có đâu mà mẹ lo, mà có gì mà không thích?’, mình tò mò, thôi thì tạm thời cứ chối là không có cho lành.
    - ‘gia đình nó phức tạp lắm, rồi mày lo học dạy em mày học’, mẹ nói,gia đình em gia sư phức tạp, có phải lỗi của em gia sư đâu. Mình nghĩ mẹ mình thấy thái độ của mình nên đoán thôi chưa có gì nghiêm trọng. Chắc không phải do ai nói đâu. Còn việc dạy thằng Tuấn,mình hoàn toàn không thể dạy. Em gia sư sẽ mất việc, mình cũng không gặp em gia sư hằng ngày được. Rồi còn ức chế vì dạy thằng em. Rất nhiều bất lợi. Không biết nên làm gì để vẹn đôi đường đây.
    - ‘con không dạy nó đâu, ức chế lắm, với con phải học nữa’, mình chối liền, Không thể, tất nhiên là không thể
    - ‘mày dạy, mẹ trả tiền’, mẹ mình dụ mình. Mẹ mình rất ít khi la mắng và hoàn toàn chưa bao giờ đánh mình. Mẹ thường nói chuyện thôi mà mình đã biết mà không nên làm bậy bạ. Mẹ mình rất nghiêm túc.
    - ‘không phải chuyện tiền, con không dạy được’, mình nói dứt khoát, chẳng lẽ vì 2 triệu 1 tháng mà mất tình yêu rồi còn làm mất việc của em gia sư.
    - ‘uhm thôi, mà mày liệu hồn đó.’, mẹ mình nói rồi đứng lên bỏ về phòng,có lẽ cũng không vui gì. Đúng là ngày cuối tuần xui xẻo, gặp chuyện gì đâu không. Sắp tới sẽ là khoảng thới gian không suôn sẻ rồi. Mình phải cẩn thận mới được.
    Mình về phòng luôn, mở nhạc nghe cho tinh thần thoải mái. Mình không nhắn tin cho em gia sư, thôi thì cho em 1 khoảng lặng vậy. Nằm chán, nhà thì mất mạng. Mẹ mình có nói là sẽ lắp wifi luôn. Nên ráng đợi tới khi đó vậy.

    Điện thoại có tin nhắn, là của em gia sư. Mình mừng húm, mở tin nhắn ra
    - ‘ alo alo, T ế vợ àh? Em học bài xong rồi nè’, em nhắn tin
    - ‘ Linh xấu xí đó hả? hn em ko đi chơi àh?’, mình nhắn tin lại liền
    - ‘ đi nhiều quá ngán rồi, hn ở nhà nói chuyện với T ế vợ, haha’, tin nhắn tới liền
    - ‘àh, mà dám gọi ta là Linh xấu xí àh, ngươi chán sống àh?’, mình đang định nhắn tin, thì em nhắn tiếp tin nhắn. Tật hung dữ không bỏ được mà. Mình cười
    - ‘ xấu mà đòi kêu đẹp, mơ đi cưng’, mình nhắn tin
    - ‘nhớ em không?’, em nhắn tin, lại mè nheo nữa. Tính em đúng thất thường . Mới hờ hững đó lại nồng nhiệt đó.
    - ‘nhớ, anh nhớ em quá’, mình nhắn, quả thực rất nhớ em.
    - ‘ ngoan đó, em cũng nhớ anh’, em nhắn. Mình không biết nên vui hay buồn. Tâm trạng mình hơi hỗn độn, chuyện em hờ hững, chuyện thằng HA. Mình không thể không suy nghĩ. Mình phải lấy lại tinh thần nhanh thật nhanh nếu không muốn mọi chuyện ngày càng tệ. Vì quãng đường còn xa, mình phải đi tới cùng chứ.
    - ‘tối mai anh chở em đi chơi nha’, mình nói, muốn gặp em muốn thấy chút yên bình . Mình muốn gặp em quá, 2 ngày rồi chưa gặp.
    - ‘đi đâu anh?’, em hỏi mình
    Lần này mình sẽ không hỏi em muốn đi đâu? Mình muốn dẫn em tới nơi mình muốn, mình cũng muốn cho em hiểu cuộc sống của mình như mình đang cố gắng để hiểu cuộc sống của em.
    - ‘mai gặp rồi biết, mai mấy giờ em rảnh?’, mình hỏi em gia sư
    - ‘mai buối tối em rảnh, có gì mai tính lại mấy giờ ha’, em nhắn tin
    - ‘uhm, vậy ha, giờ em đang làm gì?’, mình nhắn
    - ‘em đang nhớ anh, ’, em nói chuyện rất biết cách làm người khác vui, nói chuyện ngọt như kẹo
    Xong mình và em nói chuyện lung tung, em nói em buồn ngủ. Mình định nhắn tin cho mấy đứa bạn, mai rủ đi chung. Cẩn tắc vô ưu. Mình nghĩ phần nhiều HA sẽ không làm gì mình, nói chuyện đơn thuần thôi. Sau khi đắn đo suy nghĩ, mình quyết định đi 1 mình, việc rủ mấy thằng bạn không có, nhưng cũng phiền.

    Tự dưng lại nhớ lúc em hát trên cánh đồng, bài vĩnh viễn thuộc về anh. Mình cũng ước em yêu mình nhiều như cô gái trong bài hát
    Xác định: +Tình cảm mình hơi xáo trộn, không phải vì không yêu. Mình vẫn chắc chắn đó là tình yêu. Đến hơi nhanh, và có người sẽ nghĩ thời gian không đủ để khẳng định đó là yêu. Mình tự tận trong tim, tin đó là tình yêu của mình dành cho em gia sư. Tình yêu buổi đầu của 1 thằng con trai, có thể vụng về nhưng chắc chắn là rất nhiều. Mình có nhiều thứ thắc mắc mà mình không lí giải được, liệu ngày mai mọi thứ có sáng tỏ phần nào? Mình có đủ sức để giải quyết nếu thật sự có vấn đề không? Mình không rõ nhưng chắc chắn mình sẽ cố gắng hết sức có thể. Lần đầu được có những cảm giác yêu thương nồng nhiệt đến nổ tung trái tim, lần đầu được cái khao khát yêu 1 người đến mức không biết làm như thế nào để dừng lại. Mình biết là cái 49 ngày hoàn toàn có thể xảy ra, mình cũng có vài lúc lăn tăn. Nhưng lăn tăn là sợ vì cái thời hạn ấy ngắn ngủi quá chứ không phải lăn tăn vì sợ bị gạt. Mình hoàn toàn chấp nhận bị gạt. Vì những thứ mình nhận hôm ở cánh đồng đủ để mình chấp nhận mọi thứ đau khổ. Nói dài dòng lằng nhằng chẳng qua cũng là nói để bản thân bình tĩnh lại, xác định rõ ràng để đi tiếp.
    + em gia sư: mình đi tới đâu rồi trong tình cảm của em, liệu mình có thể bước vào trái tim em? Mình biết đó là nơi đầy tổn thương và hoài nghi. Em luôn tỏ ra linh hoạt và vui vẻ rất nhiều, là em lạc quan hay em cố tỏ ra thế. Mình lại có cảm giác tình cảm em dành cho mình là thật, mình nhìn thấy qua ánh mắt. Vẫn hi vọng, mọi thứ rồi sẽ ổn.
    +HA: nói mơ hồ gì đó về cái nợ nần gì đó, mình không hiểu lắm. Nhưng ngày mai sẽ rõ?? HA có mối quan hệ gì với em gia sư,mình sẽ rõ trong ngày mai. HA là người rất khó đoán hắn sẽ làm gì? Mình thấy ở con người đó sự nóng tính , nhưng cũng rất yêu em gia sư
    +H : mấy hôm nay không thấy H nhắn tin cho mình, chắc thấy thái độ của mình nên cũng chán rồi.
    + C: anh ta là ai?, mình đang rất muốn biết và mình sẽ lên kế hoạch tìm hiểu thông tin về anh ta. Để làm gì ư? Mình muốn rõ ràng mọi thứ, mình muốn nếu là trò chơi 49 ngày thì mình sẽ là món đồ chơi cuối cùng. Hơi nhảm nhí, nhưng thực tình muốn đi tiếp, muốn dấn thân vì yêu và vì muốn yêu.

    P/s: khi co mang lai dang hoang em se don dep lai #1, mong cac thim thong cam [​IMG][​IMG][​IMG]
     
  13. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 29/07/2012: Chủ nhật nhiều biến cố hay nhiều khúc mắc được mở ra

    Sáng, mình thức dậy lúc 8h30. Tối hôm qua thức hơi khuya. Mình vớ lấy điện thoại, chỉ có tin nhắn của em gia sư, lúc 5h sáng, cái tin nhắn như mọi lần : ‘ dậy mau, sáng lắm rồi, ngủ như heo, ò ó o o, hahah’,mình bật cười, hôm nay em gia sư còn giả làm con gà gáy nữa. Mình vui lắm, mọi thứ trở lại như thường ngày. Hai hôm rồi không có tin nhắn ấy, thấy thiếu và nhớ hẳn. Bởi vậy người ta yêu nhau, khi chia tay thường rất khó khăn vì cái thói quen. Người ta yêu làm cho ta quen với những thứ họ làm,quen dần ta nghĩ đó chuyện hằng ngày, nhưng quên mất vì bản thân dễ dàng quen với những thói quen, nên chỉ 1 ngày không có thì cũng thấy thiếu. Sau đổ vỡ, chia tay thì đau khổ, khó quên.

    Em gia sư cũng tạo cho mình thói quen nhận được tin nhắn của em vào mổi buổi sáng khi thức dậy. Dù chưa lâu nhưng mình cũng đã quen. Còn mình, có tạo được cho em thói quen nào chưa? Để khi không còn nữa, em sẽ thấy rất rất rất thiếu thốn???

    Sao sáng nay mình suy nghĩ lung tung vớ vẩn quá.
    Mình nhắn tin lại cho em gia sư rồi đi đánh răng rửa mặt, với ăn sáng. Em gia sư nhắn tin là em đang đi siêu thị. Nhắn đôi 3 tin, làm đôi 3 việc lặt vặt mình nhìn đồng hồ cũng gần tới giờ hẹn với HA. Mình thay đồ rồi xuống lấy xe. Mình chạy tới quán, không lo lắng bị phục kích rồi đánh cũng không lo lắng gì nhiều . Mình nghĩ chỉ là cuộc nói chuyện và từ đây, có thể mình sẽ biết thêm nhiều điều. Không hiểu do định mệnh hay sắp đặt gì mà mình đi tới tận đây, với nhiều thứ mình chưa rõ và chưa định hình. Thôi thì do duyên .
    Mình tới nơi đúng 10h, gửi xe rồi vào quán, quán này khá đẹp mình cũng biết lâu rồi. Cũng có vài lần uống ở đây nhưng nó không phải là quán quen. Mình vào, lia mắt nhìn xung quanh cũng không thấy thằng HA, mình đang định lấy điện thoại gọi cho HA thì có điện thoại của HA, nó nói nó bận chút việc nên 15p nữa mới tới. Mình không biết nó định giở trò gì nữa? Cũng định đi về nhưng nghĩ lại tới rồi thì đợi 1 lát, dù gì cũng mắc công tới. Thằng HA ít gì cũng ko để mình leo cây, có đã đàng hoàng gọi cho mình mà. Nên mình đợi.

    Người phục vụ đưa menu cho mình, mình gọi li cà phê lấy điện thoại ra lên mạng. Tới khoảng 10h30 HA mới tới, hơi trễ. Mình cũng bực mình lắm nhưng ráng đợi, tất cả vì câu chuyện mình sắp được nghe. HA bước vào quán, cười với mấy người phục vụ mình nghĩ đó là quán quen của nó. Nó nhìn thấy mình từ xa, mặt nó lạnh tanh, mình cũng vậy. HA ăn mặc như mọi lần, rất sành điệu ra dáng con nhà giàu, mái tóc hắn vuốt keo dựng lên, mặc áo thun màu body màu đen và quần jeans bạc màu , mang đôi doctor. Mình hôm nay mặc áo sơ mi quần jean rất bình thường. Hôm nay để ý mình mới thấy HA cao hơn mình, to đô hơn như người có tập tạ.

    Mình chẳng nói gì nhìn nó ngồi xuống, gọi nước. Người phục vụ bưng nước ra , cũng li cà phê đen,nó liền lôi điện thoại từ trong túi ra chiếc iphone để trên bàn. Chắc tính khoe của? mình nghĩ thế, chẳng thèm quan tâm.
    - ‘mày muốn nói gì?’, mình nói. Mặt mình và nó đều có vẻ rất căng.
    - ‘tao nói chuyện con Linh đó’, nó nói, giọng nói chứng tỏ nó không ưa mình và mình cũng không ưa nó
    - ‘uhm, nói đi, nợ nần gì đó’, mình nói. Muốn nghe xong cho nhanh rồi về.
    - ‘con Linh là người yêu của tao, mày nên biến nhanh, đừng lảng vảng quanh nó’, thằng HA nói, mình cười, người yêu gì mà ngay trước mặt mình em gia sư còn đuổi nó về. Mình tin nó đang nói bừa
    - ‘sao tao ko nghe Linh nói? Mày tới đây nói vậy thôi hả?’, mình hỏi, nghĩ là chắc nó nói bừa vụ nợ nần gì đó để mà gặp mình hăm dọa
    Quán giờ này không đông người lắm, mình và HA ngồi ngay cái bàn gần cửa trong phòng máy lạnh của quán. Khi mình và HA đang nói chuyện thì có người cũng bước vào, mình thấy khá quen, đã từng gặp trong bữa hôm sinh nhật. Cái anh chàng nhỏ nhỏ con đi chung với nhỏ H trong hôm sinh nhật. Mình nhìn thấy hắn, mình đoán ngay là do thằng HA gọi đến vì làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Mình nghĩ HA ko nghĩ mình sẽ nhận ra người đó vì thật ra bữa sinh nhật mình chỉ để ý tới HA, nhỏ H và em gia sư. Không biết có biến gì đây? Liệu mình có đoán sai không? Khi mà đi 1 mình và có thể bị đánh tơi tả???
     
  14. Mod07

    Mod07 Moderator

    - ‘mày quen nó tới đâu rồi?’, HA hỏi mình, giờ nó đang hút thuốc
    - ‘tới đâu là chuyện của tao, việc gì nói với mày, mày nói gì nói đi’, mình nói, nó lấc xấc và mình cũng lấc xấc theo
    - ‘dkm’, nó nói, tự dưng nổi cáu. Nó dập thuốc rất mạnh. Quán cà phê phòng máy lạnh này cho hút thuốc hay thằng HA làm càn. Cái mùi khói thuốc với cái mùi máy lạnh đúng gớm.
    - ‘mày nói chuyện đàng hoàng nha, hn tao muốn nói chuyện giữa 2 thằng đàn ông, rõ ràng’, mình nói, mục đích của mình là muốn nó nói những gì nó biết , mình muốn nói chuyện. Muốn tìm hiểu rõ ràng
    - ‘ mày yêu con Linh àh?’, nó hỏi? Sao nó có vẻ quan tâm tới chuyện tình cảm của mình và em gia sư. Thường thì cần gì quan tâm, nó chỉ nói thứ nó muốn nói. Nhiều lời làm gì??
    - ‘rồi sao?’, mình nói, cố giữ trấn tĩnh hết mức.
    - ‘không đc chứ sao?’,nó nói, đúng là cái kiều bất cần như mấy lần trước.
    - ‘tao yêu ai bộ phải xin phép mày àh? Mày kêu tao tới nói chuyện này àh?’, mình nói. Quá chán với cái kiểu hỏi lung tung, chẳng có thông tin gì rõ ràng hết
    - ‘tao nói không được vì con Linh la của tao, mày ngon thì trả nợ cho nó như tao rồi hãy tính’, nó nói, cười nhếch mép.
    - ‘nợ gì? mày nói lằng nhằng gì vây?’, mình hỏi, bắt đầu khai thác. Dặn lòng phải hết sức bình tĩnh, chứ mình nhìn cái thái độ của nó mình cũng muốn đấm vào mặt nó mấy cái.
    - ‘tao là thằng trả nợ cho con Linh, không giờ nó bị làm gái trả nợ rồi’, HA nói chắc nịch. Mình nghe thấy rắc rối và sững sờ, nhớ tới hình ảnh em cười trong nắng. Yên bình thế mà
    - ‘mày nói rõ ràng coi’, mình nói
    - ‘nó nợ tiền người ta, tao trả dùm vì tao yêu nó. Không dễ dàng để nó đến với mày vậy àh?’, mình quá rối luôn. Chuyện gì đang xảy ra, sao rối tung lên hết vậy.
    - ‘sao Linh nợ tiền?’, mình hỏi, câu hỏi đơn giàn, mình quên mất người mình đang nói chuyện là HA, thằng tình địch đang rất có thể lát đây sẽ đập mình 1 trận
    - ‘ông già nó bệnh, nó mượn tiền chữa bệnh sau ông già nó chết, nhờ ơn của tao không giờ nó đứng đường rồi’, mình nghe HA nói rất chói tay, như kiểu trịnh thượng và bắt người khác mang ơn mình. Mình không hiểu nổi sao em gia sư phải chịu đựng những chuyện đó. Hay tất cả là âm mưu nào đó .Mình không hiểu nổi
    - ‘mày làm người kiểu gì mà cho mượn tiền giờ hết yêu đi đòi vậy àh?’, mình nói, đang không hiểu thể loại gì. Ít nhất không phải em ăn chơi gây nợ nần, nhưng sao cuộc sống của em, không lấy gì làm khó khăn như kiểu người đang phải trả nợ.
    - ‘tao vậy đó, không phải làm từ thiện’, nó nói, rất thẳng thắn và thẳng thắn quá mức như kiểu coi con người làm vật trao đổi
    - ‘ohm, thế àh, tao quên mày thể loại đó, mà nhiêu tiền dữ vậy?’, mình nói,
    - ‘50t’, nó nói cụt lủn, hôm nay nó gặp mình muốn đơn giản là đòi số tiền đó àh. Mình không có mà có thì cũng không việc gì phải đưa cho nó. Nó đang nói bậy để đòi tiền? mình nghĩ không vì đâu dễ dàng thế. Hay nó yêu quá, nói càn nói bậy? Mình nghĩ lời nó nói là thật, nhìn cái kiểu của HA là muốn đem tiền ra nhụt chí của mình chứ không phải đòi tiền. Nó không biết căn cứ vào đâu mà nghĩ mình sẽ sợ. Vớ vẩn
    - ‘mày trả hồi nào? Bịa hả?’, mình hỏi khích khích để nó nói ra. Mình tò mò no1 nhiều lắm là hơn mình 1, 2 tuổi hay bằng tuổi mình. Nó làm gì có ngần ấy tiền. Nhà nó giàu nên có hả? 50t ko quá nhiều nếu là 1 món nợ, nhưng hoàn toàn ko ít với lứa tuổi của mình và nó
    - ‘bố mày thèm bịa àh? Tao trả mày ko tin hỏi con Linh đi’, nó nói, rất đắc ý.
    - ‘mày thấy có thằng nào trả tiền cho gái rồi đòi được không?’, mình nói, nghe cách nó nói chuyện mình cũng nói chuyện lại, bắt đầu lỗ mãng.
    - ‘tao mà ko đòi được, tao đe* làm người’, nó nói, dập điếu thuốc thứ hai.
    - ‘không làm người thì làm súc vật’, mình nói, lúc này chẳng sợ gì nữa
    - ‘mày ko có tiền thì biến gấp, tao cho về đó, ngồi đó cắn àh’, nó nói, mình điên tiết lắm. Nhưng vẫn muốn nghe thêm, hiểu thêm cho rõ ràng.
    - ‘ mày nói mày yêu Linh àh? Mày cũng đe* biết yêu là gì?’, mình nói, không nên manh động với nó.
    - ‘mày biết thì trả nợ cho nó đi’, nó nói rồi cười khinh bỉ mình
    - ‘tao việc gì phải trả cho mày, mày nói xạo lừa tiền ai biết được’, mình nói. Nghĩ lại, thức chất mình không thể có 50t.
    - ‘ko nói nhiều nữa, 1 là trả tiền, 2 là biến khỏi Linh, bố mày ko bắt trả’, nó nói. vẻ mặt tin chắc sẽ thắng.
    - ‘ko trả cũng ko biến, mày làm gì tao?’, mình hỏi nó.
    - ‘thôi thì mày đợi 49 ngày cũng tới lượt, tao chẳng qua ko muốn mày mất thới gian với tao cũng ko muốn con Linh đi với mày,chứ ko thì tao ngồi đợi 49 ngày cũng xong 1 cuộc tình, haha’,HA nói, mình nóng máu lắm rồi. Vậy là cái trò 49 ngày thực chất có tồn tại? cả nhỏ H và HA đều nó mà. HA nói thế, chắc nó trải qua rồi
    - ‘mày bị rồi àh, kém cỏi quá mày, đươc có 49 ngày dăng rồi àh?’, mình nói khích nó, coi nó nói thêm gì nữa không. Có tác dụng liền, nó tức lên rồi
    - ‘tao 49 ngày mà quen tới h àh? Ngu quá mày’, nó nói, cũng cố gắng bình tĩnh
    - ‘mày bám theo, mà thôi, ko nói nhảm với mày, chẳng được tích sự gì’, mình nói, nói nữa kiểu nào cũng có đánh nhau. Mà nó có thằng bạn ngồi bên kia, mình thân cô thế cô,nên thôi. Nói nữa cũng chẳng được gì, mình tính đi về.
    - ‘tao nói rồi, tránh xa con linh ra, không đừng trách’, chính xác của buổi gặp này là HA muốn đưa những rắc rối ra dọa mình, làm mình nản. Phải chăng với ai tiếp cận em gia sư hắn đều làm vậy?
    - ‘ngồi đó mà nói nhảm 1 mình’, mình nói, định đứng lên đi về
    - ‘tao ngủ với con Linh rồi’, hắn nói, mình tức sôi máu, không phải vì việc em gia sư ngủ với hắn mà việc HA trơ trẽn tới mức thốt ra câu ấy. Ngủ thì đã sao, không yêu được giờ quay sang nói bừa vậy àh? HA chắc nghĩ mình sẽ nản chí? Lúc ấy mình chẳng nghĩ gì, chỉ cười lắc đầu, mình nói
    - ‘thứ mày ko đáng làm đàn ông’, mình nói rồi bỏ đi, không muốn đôi co nhiều nữa

    Cảm giác của mình là thấy thương em gia sư, mình có ngạc nhiên, có ngỡ ngàng, nhưng mình thấy em gia sư đáng thương, như người chòng chành trong chiếc thuyền thúng, vô định quá đỗi. Theo như những thông tin thì em gia sư đã bị hiếp bởi 1 người tên C, giờ tới thằng HA là 2, còn ai nữa chăng?

    Mình lại thấy thấp thoáng nụ cười em gia sư trong nắng, thấy mong manh, xa xăm, Mình thấy mình cũng chông chênh, tâm trạng rối bời, thấy cảm giác bất an, lo sợ về con đường phía trước. Mình ko dám hỏi, mình nên đi tiếp hay dừng lại???

    Mình bước ra ngoài , thằng người nhỏ con vẫn ngồi đó, thằng HA cũng ngồi đó. Mình nghĩ là 2 đứa chắc chắn đi chung nhưng đi làm gì thì không rõ . Mình cũng chẳng còn sức để mà quan tâm. Mọi thứ đang mở ra, dần dần, vấn đề của mình là sức chịu đựng, khả năng chấp nhận của mình tới đâu. Mình lấy xe, chạy ra đi mà chẳng bị đánh hay phục kích gì. Thân thể mình ổn nhưng trong tinh thần hơi vân vân, thấy rối tung. Quen em 20 ngày, mình dần quen, nhưng chưa quen đủ để bình thản trước những thứ mình chưa gặp, chưa tưởng tượng bao giờ

    Em hoàn toàn ko đơn giản là cô gái mặc váy trắng, đội nón cói, tóc mái ngang dài đen tung bay trong gió ôm đàn và hát. Ông trời đang đùa giỡn???

    Mình chạy xe lên lề, gọi cho em gia sư muốn nghe giọng em
    - ‘alo, em nghe nè’, giọng em nghe nhỏ nhẹ, mình bỗng thấy bình yên
    - ‘em ăn cơm chưa?’,mình hỏi
    - ‘em ăn rồi, anh đang ở đâu mà em nghe tiếng xe ồn quá’,em hỏi mình
    - ‘anh ở ngoài đường,anh đi gặp bạn về, em ở nhà àh?’, mình hỏi
    - ‘uhm, đang ở nhà, anh về đi ở ngoài đường gọi nguy hiểm,’em căn dặn giọng nhẹ nhàng
    - ‘để yên chút đi’, mình nói. Rối trí lắm
    - ‘có chuyện gì hả? thôi, anh về đi, tối gặp mình nói chuyện’,em nói. Mình che giấu kém quá
    Mình im lặng, chỉ muốn nghe em nói, em nói để mình bớt rối
    - ‘ anh về đi, về nhắn tin em’, em nói, có vẻ lo lắng cho mình
    - ‘uhm, anh về nha’, mình nói. Mình cúp máy, chạy xe về
    Trên đường đi mình suy nghĩ nhiều thứ lắm, hạnh phúc mới đó giờ khó khăn đó. Nhiều thứ đến dồn dập làm mình hơi choáng. Nhưng cuộc sống của em gia sư còn mệt mỏi hơn cả mình.Nghĩ thế nên mình định tâm lại.

    Về tới nhà mình nhắn tin cho em gia sư, em nhắn lại hỏi mình gặp chuyện gì. Mình nói qua loa rồi thôi, xong chuyện. Mình giờ chẳng biết nên nghĩ gì, làm gì? Làm thế nào để biết rõ mọi thứ hơn??? Mình không biết có nên hỏi trực tiếp em gia sư không? Còn những người như HA, nhỏ H, chị Q, ai đáng tin được. Mình không rõ, ai cũng đầy toan tính và khó hiểu.

    Mình lên mạng bằng di động do nhà rớt mạng, mình search số điện thoại qua giờ HA liên lạc với mình, thì số điện thoại của HA trên mạng ra từ trang 5s, mua bán đồ, trên trang đó HA bán xe ex. Mình click vào trang khác, thì là từ đường link facebook, từ đó mình dò ra Facebook HA, trên facebook có 1 điều lạ là mối quan hệ trên face của HA là kết hôn với nhỏ H, nhưng hôm bữa mình vào face của nhỏ H thì không có. Mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quá lằng nhằng
    ….
    Có ai hiểu, chuyện gì đang xảy ra???
    p/s: Hôm qua em nghe nói có thảm sát lần 2, mấy anh em ngoài đảo nhớ bình an, mau mau về.
     
  15. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 29/07/2012 : tối chủ nhật

    Hẹn em gia sư 7h30, tâm trạng mình rồi bời nhưng cũng đã đỡ hơn. Mình sẽ cố gắng hết mức vậy. Nói về món nợ 50t, nó còn quá nhiều uẩn khúc. Mình nghĩ nợ là có nhưng không như HA nói. Mình không nghĩ tới việc trả món tiền đó vì nó không minh bạch và chuyện thằng HA đòi tiền mình nếu mình muốn quen tiếp em gia sư là không hợp lí, nên mình không việc gì phải bận tâm chuyện đó. Chỉ là những rắc rối lằng nhằng quanh em gia sư mình không thể hiểu, nghĩ mãi cũng không ra nên thấy rối tung. Thôi thì nghĩ không ra tạm để đó vậy

    Mình tới nhà em gia sư thì em đã đứng ngay đầu ngõ, mình và em gia sư luôn đúng giờ với nhau. Mình chạy vừa gần tới là đã thấy em gia sư cười, nhìn nụ cười tươi. Mình thấy tâm trạng khá hơn hẳn. Tối nay em gia sư mặc quần jean đen xám, quần hơi rách kiểu cách, em mặc áo đen ôm sát người, tóc thì xõa. Mình nhớ tới bộ đồ thằng HA mặc buổi sáng, khá hợp với bộ đồ em gia sư đang mặc. Em lúc nào cũng làm mới mình bằng nhiều hình ảnh khó đoán. Em gia sư mang ba lô nhỏ xíu sau lưng.

    Mình cười chào em, em leo lên xe mình. Em nói
    - ‘ đi đâu vậy anh?’, em hỏi mình
    - ‘đi đi rồi biết, em ăn cơm chưa?’, mình nói, cho xe chạy chậm.
    - ‘ăn rồi, anh chưa ăn àh?’, em hỏi, quả thực mình chưa ăn. Hồi chiều giờ lu bu quá chưa ăn được.
    - ‘uhm, đang đói nè’, mình nói. Em trách mình không ăn, chắc là ham nhắn tin con nào quên ăn, mình nói không có. Sau em và mình ghé vào quán cơm tấm trên đường. Em ngồi nhìn mình ăn.
    - ‘em gọi nước gì uống đi’, mình nói, thấy em ngồi không kì quá
    - ‘thôi, tốn tiền lát hễ nào cũng đi uống nước mà’, em nói. Mình hơi ngạc nhiên , em rất biết tính toán.

    Ăn xong mình chở em đi tiếp, dự định của mình là ra quán cà phê ngay ven con sông bên Q6, bên đó mình đi 1, 2 lần rồi. Gió mát mà cũng rất yên tĩnh. Mình hi vọng hôm nay em gia sư sẽ nói gì đó cho mình hay ít nhất cũng có 1 tối hạnh phúc bên nhau. Khi những mệt mỏi đang chiếm lấy mình và mình muốn yên bình bên em gia sư.

    Trên đường chở em đi , em và mình nói chuyện đủ thứ, cười sảng khoái. Tinh thần mình phần chấn hẳn. Ngồi sau lưng mình, em không ôm dù mình nghĩ em sẽ ôm, hơi mơ hồ.

    Chở em tới quán ven sông, gió mát rượi, em nhảy chân sáo có vẻ rất thích thú, mình và em chọn chiếc bàn ngay sát sông luôn.
    - ‘ anh tìm chỗ này hay thế’, em nói khi cả 2 vừa ngồi xuống ghế. Mình lo lát nữa em sẽ lạnh, gió rất nhiều.
    - ‘em thích không?’, mình hỏi em, nhìn em cười mà mình vui lây
    - ‘gió nhiều quá, lát thổi bay em luôn’, em nói khi có cơn gió rất mạnh. Sau mọi thứ em trải qua, em vẫn cười tươi thật tươi.
    - ‘anh sẽ giữ em lại, ko bay được đâu’, mình nói, ngẫu nhiên thôi. Em tự dưng quay sang nhìn mình, có lẽ em ngạc nhiên. Em cười, nhìn ra phía trước.
    Mình đang vân vân không biết có nên nói cho em về những thứ mình biết không, mình cũng muốn 1 câu trả lời, nhưng mình cũng sợ lắm lời mình nói sẽ đụng chạm gì đến em, đến những khoảng tối trong trái tim em. Mình không muốn thế.
    - ‘anh là gió , và vì là gió, nên xa mất rồi’, em gia sư nói, giọng nhẹ tan trong gió. Câu nói này không phải dành cho mình. Mình nghe em nói nhiều lần câu nói này rồi, đó là lúc em say khướt và ngủ mơ màng trên vai. Lúc này em hoàn toàn tỉnh táo
    - ‘em là gió, và vì là gió, sẽ luôn quanh anh’, mình nói cái câu mình giữ trong lòng từ lâu, đợi cơ hội nói với em. Mình hoàn toàn bình tĩnh. Em gia sư quay sang nhìn mình, mắt em mở to, như mọi lần em ngạc nhiên. Mình chờ đợi em phá ra cười như nhiều lần, nhưng lần này em chỉ im lặng cười mỉm, lại quay nhìn sông. Hôm nay em gia sư lạ quá
    - ‘muốn hỏi gì àh?’, em quay sang nói. Chắc em biết gì đó, mình ngạc nhiên. Mình nên hỏi gì, chẳng lẽ lại hỏi : ‘em có nợ thằng HA 50t ko? Em là gì của HA?’. Mình thực có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi lắm. Nhưng tình huống này, nên hỏi gì, liệu có nên hỏi, và nếu hỏi xong, có đẩy mọi thứ đi quá xa
    - ‘sao em hỏi vậy?’, mình nói. Giữa 2 đứa có cảm giác trầm tĩnh.
    - ‘thì hôm bữa em có nói là sẽ kể cho anh về chuyện hiện tại lằng nhằng đó, anh ko muốn hỏi à?’, em nói, thì ra là chuyện đó
    - ‘nếu em muốn kể , anh sẽ luôn muốn nghe’, mình nói đơn giản vì chẳng biết nên hỏi gì, bắt đầu từ đâu. Giữa quá khứ và hiện tại luôn có 1 mối liên hệ nào đó, có thể mờ ảo nhưng cũng có thể dai dẳng mãi. Thứ mình sắp nghe, sẽ như thế nào???
    - ‘ủa mà sao em phải kể anh nghe ta’, em nói như vừa phát hiện ra chân lí. Mình im lặng nhìn em, khó hiểu quá.
    - ‘gì mà mâu thuẫn vậy em, em nói kể anh nghe, rồi giờ hỏi sao phải kể’, mình tò mò chẳng hiểu em nghĩ gì
    - ‘ko phải, tại tự dưng em nhớ lại không hiểu mối quan hệ giữa anh với em là gì?chẳng có gì rõ ràng’, em nói, nghe rõ ràng đến chua xót. Mình không biết có phải em đang muốn ở mình 1 lời yêu, một câu ngỏ lời để rõ ràng hơn. Nhưng em đâu giống tip người câu nệ chuyện ngỏ lời yêu. Đành rằng lời thì nhất định phải nói nhưng bây giờ ư, mình luôn sẵn sàng cho lời yêu em vì thứ yêu thương dành cho em , mình luôn có nhưng mình muốn nói 1 cách hoàn hảo chút. Ít nhất cũng thế.
    - ‘nếu anh nói anh yêu em, em có tin?’, mình hỏi em, hôm nay sau buổi nói chuyện với HA, tâm trạng mình có nhiều thứ rất lạ, có lẽ là can đảm hơn chút.
    - ‘vậy mình yêu nhau hả?’, em hỏi 1 câu hỏi khác tỉnh bơ trước câu hỏi của mình. Em gia sư có yêu mình không??
    - ‘em đừng đùa cợt nữa’, mình nói vì hơi bực thấy cái kiểu dửng dưng của em.
    - ‘em có đùa đâu, bỏ qua đi,để em kể anh nghe chuyện này vui lắm;, em nói, trở lại nét bình thường của mọi ngày, em cố kể chuyện bằng giọng phấn khích lắm
    - ‘hồi sáng em qua chơi với thằng nhóc hàng xóm, em đá banh với nó, vui lắm luôn xong hồi em mua kem em với nó ăn, nó nói lớn lên lấy em làm vợ, hahahahaa’, em nói rồi cười, nụ cười kéo dài lắm, em cứ cười mãi tỏ vẻ rất vui nhưng mình biết em cố tỏ ra vui vẻ vậy thôi chứ em không vui được như vậy
    Mình im lặng nhìn em, em cười mãi cười mãi. Nhìn nụ cười mình có cảm giác méo mó, méo mó, chẳng hiểu trong em là gì. Nhưng mình tin thứ ấy đang chất đầy, sắp tràn. Sau tràng cười giòn tan đó, miệng em méo hẳn, em khóc. Mình hoảng hốt, sao em lại khóc? Mình đã làm gì, em khóc nhìn rất thảm thương. Nước mắt tuôn nhanh như mưa, mình im lặng. Đúng là ở em có nhiều trạng thái không thể đoán. Cười đó, khóc đó. Em gia sư nhỏ bé của mình đáng thương quá.
     
  16. Mod07

    Mod07 Moderator

    Mình quàng tay qua lưng em, vụng về .Mình chẳng biết nên an ủi thế nào, nên làm thế nào để vơi bớt nước mắt của em. Cái cảm giác nhìn người mình yêu khóc làm cho mình thấy nghẹn, như có ai đang siết chặt cổ mình.
    - ‘ em đau , em đau lắm’, em quay sang mình nói. Mình ko thể diễn tả càm giác của mình, như mất hết cảm giác. Em yếu đuối quá, mình ôm em vào lòng. Em cứ thế mà khóc, không hiểu chuyện kinh khủng gì đã xảy ra với em.
    Uất ức, đau khổ hay mệt nhoài vì những chịu đừng ngày càng quá sức với em??. Em khóc ướt hết mảng áo sơ mi của mình. Em rung lên vì nấc. Nước mắt của em tưởng như là vô tận. Em gia sư chắc chắn là rất mệt nên mới khóc như thế.

    Em hết khóc nhưng cũng không dứt mình ra, em cứ dựa vào mình.Mình biết là em đang ngại, sau khóc em lại ngại. Mình cứ im lặng, tự dưng thấy mọi lời đều trở nên vô nghĩa. Sau có lẽ thấy không tiện, em ngồi thẳng, quay về phía sông và không dựa mình nữa.
    - ‘ướt hết áo rồi’, mình nói, không thể để mọi thứ im ắng mãi được. Nhưng câu nói của mình quá ngớ ngẩn thì phải?
    - ‘đồ keo kiệt, để em giặt cho’,em nói,không quay mặt lại. Vừa mới khóc xong giờ lại đanh đá như xưa.
    - ‘khỏi, anh để làm kỉ niệm, haha’, mình nói. Em cũng cười. Nhưng cái câu đó không hề buồn cười. Cả 2 cố cười gượng gạo. Cả 2 đều ngại ngùng.
    - ‘anh thấy em đáng thương hở?’, em hỏi mình, không quay nhìn mình
    - ‘ko, anh ko thấy thế, anh không hứa nhiều thứ được nhưng anh sẽ là anh, và tình cảm dành cho em ở hiện tại là thật’, mình nói xong cũng tự mình thấy sến nhưng bây giờ không nói, lần sau có thể nói không???
    - ‘uhm, sến quá, haha’, em cười, đúng là trở lại là em.
    Chắc chắn tâm trạng em đang rất bất ổn.
    - ‘ anh muốn biết em nghĩ gì về anh ko?’, em nói, cả 2 bắt đầu câu chuyện
    - ‘ anh thấy em đẹp trai chứ gì, rồi thông minh, gì nữa hả?’, mình nói, rất tự tin. Thực ra mình chẳng có chút gì đẹp trai, không quá xấu thôi.
    - ‘gớm quá pa, để em nói cho biết về bản thân nha’, em chậm rãi nói, mình im lặng nghe em nói. Câu hỏi này mình cũng muốn biết lâu lắm rồi. Mình hồi hộp nghe, không biết là tốt hay xấu
    - ‘anh hả? để em phân tích: anh là trai tơ, anh mới biết yêu, anh vụng về, không biết nói chuyện, anh trầm tính nhưng chân thành’, em nói, cũng như những lời nhận xét đơn thuần, đâu nói lên em nghĩ gì về mình, mà sao em biết mình trai tơ? Em gia sư nói tiếp, mắt em hơi đỏ và sưng.
    - ‘em thì hoàn toàn trái ngược anh, em ko phải gái trinh, em biết yêu lần đầu từ hồi lớp 10 rồi, em không vụng về em ít đỏ mặt, em biết cách nói chuyện, em hoạt bát nhưng ít nhiệt huyết chân thành hơn anh’, em nói, rõ ràng và chậm rãi. Đúng là em rất biết cách nói chuyện. Mình biết em muốn nói tiếp, nên gật đầu, lắng nghe. Hơi lo lắng không biết tiếp theo em sẽ nói về vấn đề gì, em đang nêu sự khác biệt bên ngoài giữa mình và em.
    - ‘anh có quá khứ tốt và tương lai sáng, em có quá khứ tồi tệ và tương lai không biết đi về đâu’, em nói. Mình mở miệng, định nói 1 câu. Nhưng em đưa ngón tay lên miệng, ra dấu mình im lặng. Em muốn nói tiếp. Câu mình muốn nói là : ‘ anh không quan tâm quá khứ của em và tương lai anh và em sẽ cùng cố gắng’.
    - ‘anh thương em, yêu em, có thể là ngộ nhận. Vì anh thấy em khác anh, anh tò mò muốn biết anh nghĩ đó là yêu. Em thì sao cũng đc, có người thỉnh thoảng đi cùng em đi chơi, có vẻ thích em dù ngộ nhận. Không đòi hỏi tình dục, yêu như hồi xưa Dù sao em cũng chẳng chờ đợi cái gọi là tình yêu, vô bổ và hại não’, em nói, bình thản đến lạnh lùng, thế là đã rõ, em không có tình cảm với mình và nghĩ là mình ngộ nhận. Ngộ nhận à, hoàn toàn không phải. Mình hiểu rõ hơn ai hết đó không phải ngộ nhận, tất cả những cảm giác mình có, mình từng hỏi bản thân rất nhiều lần , mình dù là yêu lần đầu với vụng về và khờ dại nhưng dám chắc chắn đó là yêu, thậm chí tình cảm của mình cái từ yêu không đủ diễn tả
    - ‘không phải yêu, nên ko ngộ nhận, là nhiều hơn thế’, mình nói, thấy tâm trạng buồn lắm. Mình nghĩ mọi thứ có trở nên rắc rối nhưng tình cảm của mình và em gia sư đang tiến triển tốt. Những thứ em vừa nói, làm mình buồn nhưng lại cho mình cái động lực cố gắng, hơi kì nhưng mình muốn cố gắng đi xa hơn nữa.
    - ‘anh hi vọng gì vậy? em sẽ yêu anh àh?’, em hỏi mình, gương mặt em quá lạnh lùng, em nói với giọng điệu có vẻ bất cần. Sao em thay đổi nhanh thế, mới đây còn vui mà
    - ‘anh ko hi vọng, anh yêu vì là yêu ko thể dừng lại’, mình nói chậm rãi, chẳng biết tâm trí lúc ấy để đâu mà nói những lời ấy. Trong mình thấy có luồng khí rất lạnh, cứ chạy tới đâu là đông đá tới đó. Thấy buốt buốt.
    - ‘uhm, vậy mình yêu nhau nha’, em nói, mình mở mắt mà ngạc nhiên, đáng lẽ sau những lời em vừa nói sẽ là câu giã từ, em nói là không yêu cũng như không thể yêu rồi mà. Ý gì đây, sao không thể đoán nổi em?
    - ‘là sao?’, mình hỏi, thấy khó hiểu quá
    - ‘anh ko quan tâm quá khứ, ko chấp nhặt hiện tại đã qua, đúng ko?’, em gia sư hỏi mình, đôi mắt em đỏ và có vẻ hơi ướt. Mình gật đầu. Mình muốn yêu em thôi.
    - ‘anh yêu em?’,em gia sư nói tiếp,mình gật đầu.
    - ‘vậy mình yêu nhau’, em nói, cười cười. Mình ko biết sao em lạnh lùng đến thế, em đang đùa cợt gì đây.
    - ‘em ko yêu anh mà’, mình hỏi, thấy mình giống như bị xô xuống vực. Nhưng thứ níu kéo mình là ánh mắt em, lạnh nhưng buồn.
    - ‘anh đừng tin lời ng ta nói yêu anh, đừng hi vọng gì, anh sẽ thất vọng tràn trề vì anh hi vọng, anh muốn yêu ko?’, em hỏi, rõ ràng.
    - ‘muốn’, mình nói nhanh chóng, không yêu mình cũng được , trò chơi cũng được. Mình chỉ không muốn mất em, không muốn không thể yêu em. Còn cái tình yêu, mình tin mình đủ để xài cho cả 2.
    - ‘vậy mình yêu nhau đi’, em nói. Mình ko thể hiểu những thứ đang diễn ra, loằng ngoằng quá.
    - ‘uhm, em là người yêu của anh’, mình nói. Đi tới nước này rồi, mình không muốn quay lại chút nào. Ko cam tâm. Đầu mình chẳng nghĩ được gì nữa. Sao có người yêu đó mà thấy lạ lạ,ko vui không buồn chỉ thấy ngạc nhiên.
    - ‘uhm, nếu anh muốn chia tay, chỉ việc nhắn tin SOS, vậy thôi, ko cần gặp lại, người nào đã qua và đã chia tay, em ko muốn gặp lại được ko?’
    - ‘ok, nhưng anh cũng có 1 điều là trong thời gian yêu anh và quen anh, em ko lăng nhăng bắt cá nhiều tay’, mình nói, giờ chính mình là người muốn chơi trò chơi này. Nếu đúng 49 ngày thì mình còn hơn 20 ngày, ko quá ngắn nhưng chắc đủ để thay đồi tình hình. Mình tin có uẩn khúc, và mình sẽ điên vì tò mò nếu dừng lại
    - ‘tất nhiên, anh là của em và em là của anh, thử yêu đi’, em nói. Mình thấy chuyện tình yêu này giống 1 cuộc làm ăn và vừa đạt được thỏa thuận.
    - ‘giờ vì mình bắt đầu yêu, nên có vài thứ anh cần biết về em…’, em bắt đầu nói, rất nhiều và đầy logic. Mình tóm lại gồm những điểm sau:
    + em không còn trinh và em từng yêu 3 người, anh nữa là 4
    + em có quá khứ và em sẵn sàng để anh biết nhưng nếu anh xúc phạm em thì the end ngay.
    + chuyện tiền bạc của em và anh độc lập, đừng dính vào cũng đừng can thiệp
    + cuối cùng là em muốn ôm anh ko cần xin phép.

    Mình cũng nói với em vài điều khoản của mình. Sau đó mình chở em về, có người yêu kiểu này rất lạ. Nhưng mình vẫn muốn đi tiếp nữa. Em là rubic, nhiều mặt và biến chuyển liên hồi, không thể đoán.
    Mình chở em tới cổng, chào tạm biệt, em nói nhỏ vào tai mình: ‘ đừng hi vọng’, rồi em hôn nhẹ lên má mình rồi đi vào nhà. Thế là mình có người yêu, cái hôn còn lưu trên má và cho mình cảm giác lâng lâng. Còn câu : ‘đừng hi vọng’, mình nghĩ mình hiểu ý em muốn nói.

    Mình có thể ko hi vọng? Thế mình yêu như này để làm gì? sao mọi thứ ko rõ ràng, ko đơn thuần là yêu thôi? Mình có đủ sức để tìm ra mọi thứ và để em yêu mình đơn thuần là tình yêu 1 ai đó, ko suy nghĩ nhiều. Mình nên làm gì? Trở thành người yêu với cách thức như thế có quá vội vàng không??? Sao 1 con người có nhiều trạng thái quá, rồi cà 2 sẽ đi về đâu???
     
  17. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 30/07/2012: thứ hai đầu tuần: ngày thứ nhất sau khi có người yêu_người yêu của mình là em gia sư ( tự dưng mình lại muốn đếm ngày yêu, không biết sẽ được tháng ko, có cảm giác ngắn ngủi nên mình muốn đếm, tạm cho là tình đầu của mình vậy)

    Hôm nay theo đúng thì em gia sư đi dạy lại, từ hôm qua tới nay, em nhắn tin như mọi ngày, thỉnh thoảng trong tin nhắn có chữ vk vk, ck ck.,. Mình chưa quen lắm. Nhưng chắc rồi sẽ quen.

    Sáng mình thức dậy, đọc tin nhắn em gọi mình dậy lúc 5h30 sáng. Mình nhắn tin lại, thì ko thấy trả lời, mình nghĩ là em gia sư đang ngủ nên thôi.
    Mình lấy bản chụp quyển nhật kí mà mình đã photo ra xem, quyển này mình đóng thành tập và để trong ngăn kéo ở tủ quần áo, có chìa khóa. Mình thường để mấy thứ đồ riêng tư trong đây và không ai có chìa khóa cũng ko ai đươc phép mở.

    Ở 1 trang ko ghi ngày, chỉ ghi là tháng 5/2011

    “ khi ko thể yêu nữa thì em cũng ko hận, vì hận là còn yêu. Những thứ em phải nhận, em sẽ trả đầy đủ’. Mình nghĩ em chắc phải hận ai đó thật nhiều.

    Sau dòng đó là dòng số điện thoại : ‘ 01225…: số mobi của mình’ : mình đoán chắc em còn 1 số điện thoại nữa và ghi để nhớ số của mình.
    ‘ Ban : 090950….’, sau dòng em ghi số điện thoại của mình là dòng này, ko biết là số điện thoại của ai. Tên Ban, ko biết là con trai hay con gái. Mình nảy ý định sẽ gọi thử số này. Nhưng để lát nữa, khi mua 1 sim khác đã. Mình đọc tiếp. Có vài câu em gi bỏ lửng, em vừa lãng mạn, vừa oán hận, vừa đầy yêu thương. Cảm xúc trong trang nhật kí cũng đan xen.

    Ở 1 trang khác cho mình 1 chi tiết, em nói về lần đầu tiên của em. Mình đoán thế dù em ghi không rõ: ‘đau, hạnh phúc và thăng hoa’ sau đó là những chữ : ‘nhục nhã, ê chề và khốn kiếp’, ở cùng 1 trang, 2 màu mực. Mình nghĩ là em ghi 2 lần , vì em ko ghi rõ ngày tháng. Đúng là hạnh phúc luôn đi liền với khổ đau.

    Đọc tới đây mình thấy khó thở, không quen chút nào, nên mình dẹp không đọc nữa. Mình thấy lòng mình nặng nặng, ko biết là vì sao?

    Lấy lon nước ngọt uống, mình chạy xuống dưới, đi tới tiệm bán sim card, mua 1 cái sim mobi. Mình thấy mình giống thám tử, không phải điều tra ai mà hiểu rõ hơn về người yêu của mình. Mình biết là quá khứ là nên cho qua nhưng vì cái quá khứ đó đang dai dẳng tới hiện tại của em gia sư, ‘người yêu của mình’. Mình không biết sẽ làm được gì, nhưng mình muốn cố gắng để chấm dứt quá khứ ấy hay hiểu rõ hơn nó để hiểu rõ hơn về em gia sư

    Mình gọi điện cho số điện thoại cùa người tên Ban trong quyển nhật kí.
    - ‘alo’, là tiếng con gái vang lên sau nhiều hồi chuông. Không phải tiếng em gia sư
    - ‘alo’, mình nói lại,
    - ‘cho hỏi ai đầu dây vậy?’, giọng đứa con gái miền bắc. Không hiểu là gì mà có em gia sư ghi số điện thoại
    - ‘ cho hỏi có phải số điện thoại của Ban không?’, mình nói, không biết sao nữa.
    - ‘phải, cho hỏi ai vậy?’, đứa con gái có vẻ dịu giọng lại.
    - ‘ mình là Minh, muốn làm quen với bạn’, mình nói đại, sau hối hận quá, nói năng nghe nhảm nhí quá rồi nếu làm quen kiểu đó sao hỏi gì được về em gia sư còn lằng nhằng rắc rối nữa. Có thể Ban và em gia sư là bạn thân thì chết chắc.
    - ‘oh. Hihi, sao biết số của Ban’, nhỏ nói, chắc cũng đang rảnh
    - ‘có ng bạn cho Minh số’, mình nói chuyện với nhỏ 1 lát, nói qua nói lại. Vì không phải là em gia sư, nên mình ko run và ăn nói khá linh hoạt. Nhỏ Ban xin mình Facebook, mình không dám cho sợ lộ, nên mình cho nhỏ yahoo. Thế là quen được nhỏ Ban, không khó như mình nghĩ. Chắc nhỏ ban nghĩ mình là 1 người bạn của bạn nhỏ, giới thiệu cho nhỏ nên biết số điện thoại. Nên nhỏ nói chuyện ko quá khó khăn. Nhưng nhỏ cũng e dè lắm, chắc là bạn mới nên vậy.

    Nói 1 hồi nhỏ nói nhỏ nấu cơm chiều đi học, hẹn mình khi khác nói chuyện. Mình thấy hơi tội lỗi khi làm những thứ này, mình đem người khác ra làm trò để điều tra. Nhưng mình muốn biết lắm những thứ mình đang tò mò,mình sẽ giữ chừng mực sẽ cố gắng để kiếm thông tin nhưng không lừa gạt gì. Thôi, làm thằng khốn nạn 1 lần. Thấy kì cục quá. Vấn đề của mình là phải làm sao để có thêm thông tin, mình linh cảm nhỏ Ban biết ít nhiều chuyện của em gia sư. Nhỏ không quen mình, không hận thù em gia sư nên sẽ là người đáng tin nhất trong những người mà mình có thể biết thông tin. Hi vọng mọi thứ dần ổn thỏa, phải xoay chuyển mồm miệng và linh hoạt sao để nhỏ đồng ý gặp mình 1 lần. Đã tới đây rồi, thì đi tiếp thôi

    Tinh thần mình có nhiều điều lạ, lúc thì bất ổn hoang mang lúc thì đắn đo nhưng cũng có lúc thấy phấn chấn như đang dấn thân vào câu chuyện kì thú. Thứ mình không biết là sẽ đi về đâu. Vì yêu hay vì rảnh quá sinh nông nỗi,minh không biết. Nhưng thứ mình muốn biết là hiểu rõ hơn, phần vì tò mò phần vì muốn làm gì đó cho em gia sư, mình biết em không xấu chỉ là cuộc đời làm em ra như thế. Mình chẳng hiểu về em nhiều . Có thế lực nào đó đẩy mình vào chuyện này,cứ đổ thừa vậy đi.

    Tới đâu hay tới đó vậy, suy nghĩ nữa chắc điên.

    Em gia sư nhắn tin cho mình, em nói em vừa đi mua kem về ăn. Mình nhớ em, muốn nghe giọng của em quá, mình gọi cho em
    - ‘em nghe nè’, em nói giọng ngọt. Yêu thương ở mình vẫn nhiều lắm, mình dù thấy rất rắc rối em khó hiểu nhưng mình không thể ngừng yêu em, cứ thấy nhớ và nghe giọng là thấy vui
    - ‘uhm, ăn kem 1 mình nha, anh cũng thèm kem nè’, mình nói
    - ‘đồ ham ăn, để tối em mua cho ha?’, em nói. Mình tự dưng nghĩ, mọi thứ sẽ qua nhanh lắm, mình và em sẽ yêu nhau đơn thuần như những người yêu nhau, không rắc rối và không dối trá.
    Mình và em gia sư nói qua nói lại mấy thứ lặt vặt xong em kêu em đi học bài. Mình cũng đi học anh văn. Mình nhắn tin với nhỏ Ban, vì mình đang đóng vai làm quen nhỏ. Nhỏ nhắn tin rất nhanh, không để mình đợi lâu. Nhắn tin qua lại liên tục, nhỏ kêu mình gửi hình qua cho nhỏ xem. Nhỏ năn nỉ quá với lại muốn lấy hình ảnh để thuyết phục hơn. Mình và nhỏ Ban gửi hình cho nhau.

    Sau nhiều tin nhắn từ trưa trưa tới gần tối, mình tìm được những thông tin sau
    + nhỏ Ban học đại học công nghiệp
    + nhỏ Ban cùng quê đồng nai với em gia sư
    + nhỏ Ban chưa có người yêu

    Mình đã gợi ý với nhỏ về việc khi nào gặp nhau, thì nhỏ kêu để từ từ, mới quen mà. Mình thấy đường đột và kì cục lắm nhưng đâm lao thì theo lao vậy.
    Xác định : Những việc mình nên làm là làm theo những gì mình muốn và đi tới đâu thì hồi sau sẽ rõ. Mình cứ nghĩ là cái vụ 49 ngày có tồn tại nhưng mình không quan tâm nữa. Khi còn thời gian và cơ hội thì mình muốn đi tiếp, muốn hiểu rõ ràng tường minh mọi thứ. Coi như là trải nghiệm, của mối tình đầu vậy.

    Về tình cảm, vẫn là yêu và đến bây giờ vẫn là yêu, yêu em gia sư nhiều hơn mình có thể tưởng tượng. Còn em, theo như em nói thì em chán ngán tình yêu và em hoàn toàn ko yêu mình? Mình vẫn hi vọng là em sẽ khác đi, nếu mình chịu cố gắng. Nếu nói không thấy mệt thì nói xạo, thấy đuối vì quá rắc rối. Nhưng mình muốn đi tiếp, muốn cố gắng để tìm hiểu trong cái thời gian 49 ngày, khi nó kết thúc, mình và em sẽ có thể bắt đầu lại vào 1 ngày thứ 50 ko có giới hạn hoặc ít nhất cũng làm hết sức cho tình yêu này. Liệu mình có đang đi sai đường??? Mình hơi rối.
    ….
    Tối, em gia sư tới dạy rất đúng giờ, mình vẫn ngồi trên giường. Nhưng khi thấy mẹ mình đi ngang phòng mình nhìn vào, mình sợ mẹ nghi ngờ quá, bây giờ nhiều rắc rối rồi mình không muốn thêm 1 cái phiền nào nữa. Mình đứng lên lấy quần áo và thay đồ đi ra,mình nhắn tin với em gia sư nói là mình đi xuống dưới siêu thị. Mình nói với mẹ là mình đi học, cho mẹ khỏi dòm ngó. Nếu mình manh động sẽ gây thêm phiền phức cho em gia sư. Rất có thể mẹ mình sẽ cho em gia sư nghỉ dạy. Mình đi xuống siêu thị, nhưng không vào, mình đi vòng ra ngoài uống cà phê, tới khoảng 8h45, gần giờ em gia sư về mình mới quay vào chỗ cầu thang xuống bãi giữ xe. Mình biết chắc chắn là em gia sư sẽ đi đường đó xuống lấy xa.Mình muốn gặp em gia sư

    - ‘anh ngồi đây đợi nãy giờ áh hả?’, em hỏi, mình đang ngồi trên bậc thang chơi game điện thoại
    - ‘uhm, anh đợi em mà’, mình nói. Đứng dậy, mình bước tới nắm tay em, em nhìn mình hơi ngạc nhiên. Em gia sư hôm nay nhìn khỏe khoắn với tóc cột cao và lại là áo đen. Em chắc chắn rất thích màu đen
    Mình nhớ lại, hình chưa mình và em chưa từng nói chuyện với nhau về cái hình xăm
    - ‘anh là người yêu tốt, anh nhớ em hay nhớ kem’, em nói, ranh mãnh, mình quên béng cái vụ ăn kem, nhờ em nhắc mình mới nhớ
    - ‘àh ha, đúng rồi, anh quên, mua kem đi nhok’, mình cười. Mình và em nắm tay nhau đi xuống
    Em gia sư đưa tay tự gõ vào trán: ‘ mày ngu quá Linh ơi’, xong 2 đứa cười giòn tan. Tâm trạng mình vui lắm. Miễn có em là mình sẽ thấy vui. Mù quáng quá chăng?

    Hai đứa mua kem trong tiệm gà lotteria rồi ăn, em rất vui vẻ.Mình cũng thế, tam quên những thứ đang xảy ra. Giây phút này, yêu thương thôi.


    Ngày đầu làm người yêu, mãn nguyện vì những niềm vui nho nhỏ nhưng đủ làm mình quên đi mệt mỏi. Chắc chắn rồi mọi thứ sẽ ổn, sẽ rất ổn. Mình tin thế.
     
  18. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 31/07/2012: thứ 3 : ngày thứ 2 làm người yêu
    Mình gặp em lần đầu vào ngày 9/07/2012, nhưng lần đi chơi đầu tiên là chủ nhật 15/07/2012 , đó là hôm đi nhậu, nếu tính từ ngày đầu gặp nhau tới ngày thứ 49 thì bây giờ mình chỉ còn hơn 20 ngày cho tình yêu này. Thời gian qua rất nhanh. Liệu có đủ thời gian cho mình không?

    Sáng này mình thức dậy khoảng 8h, mình nhận được tin nhắn của em gia sư như mọi ngày. Em dậy sớm đơn thuần chỉ là tập thể dục ư? Chắc là vậy, chỉ là tập thể dục. Mình nhắn tin lại cho em gia sư như mọi lần chắc tới trưa em mới rep nếu không phải đi học.

    Mấy hôm nay không thấy nhỏ H nhắn tin cũng không thấy số máy đuôi 37 nhá máy. Chắc chán rồi

    Mình nhắn tin cho nhỏ Ban, chúc nhỏ ngày mới vui vẻ, nhỏ Ban nhắn tin lại liền. Sau cái lúc mình và nhỏ trao đổi hình ảnh, thấy nhỏ nói chuyện nhiệt tình hơn. Nói 1 chút về nhỏ Ban, mình chưa gặp nhưng theo nhỏ nói thì nhỏ cao 1m50, xem hình thì mình không thấy thấp lắm, nhìn nhỏ tròn người, không quá mập. Nhìn cũng được. Nhỏ nhắn tin với mình qua lại
    Mình nghĩ là thời gian thì phải quý báu, phải tận dụng cơ hội để tìm hiểu về em gia sư từ nhỏ Ban, người đáng tin nhất trong những người có thể biết về em gia sư. Qua giờ nhắn tin, mình nhắn tin như người bạn, cố gắng hết mức không gây cho nhỏ hiểu lầm. Mình không quá rạch ròi nhưng cũng ko thể quá thân mật. Lợi dụng nhỏ Ban mình cũng thấy kì. Cứ thấy sao sao.
    - ‘tối nay B rảnh ko?’, mình hỏi, nếu được thì tối nay gặp luôn, càng để lâu càng phiền, đêm càng dài càng lắm mộng. Nhiều chuyện sẽ phát sinh lắm.
    - ‘tối nay em rảnh. Có gì ko anh?’, nhỏ Ban nhắn tin,
    - ‘anh muốn gặp em đó mà, bữa này nghỉ hè chán quá’, mình nhắn tin và hi vọng nhỏ đồng ý, nhỏ Ban nói là rảnh cơ mà.
    - ‘tối nay hả? uhm, để em suy nghĩ, mà em xấu lắm nha’, nhỏ nhắn tin. Mình thấy áy náy quá.
    - ‘trời, có gì đâu, anh đâu quan trọng đẹp xấu’, mình nói.
    - ‘uhm, vậy mấy giờ gặp anh được’, nhỏ nhắn tin.
    - ‘mấy giờ em rảnh?’, mình hỏi
    Sau đó mình và nhỏ quyết định là hẹn nhau lúc 7h tối ở gần chỗ dh công nghiệp, nhỏ Ban nhà gần đó, mình thấy nhỏ cũng hơi lưỡng lự, nhưng mình nói quá nên nhỏ đồng ý gặp mặt. Vậy là tiến thêm được 1 bước rồi. Xong chuyện mình sẽ nói lời xin lỗi. Nói qua 1 chút là lúc nhắn tin, nhỏ có vẻ tin tưởng mình do mình nói có quen người bạn của nhỏ và người đó cho số điện thoại. Nên nhỏ ko hoài nghi nhiều vì mình biết tên nhỏ luôn.
    Theo những dữ liệu mà mình có rồi suy luận thì nhỏ Ban với em gia sư của mình là đồng hương, có thể gần nhà nhau dưới quê . Còn việc em gia sư ghi số điện thoại nhỏ Ban là do em gia sư lên thành phố ở với ba, sau gặp lại xin số điện thoại. Chắc chắn nhỏ Ban sẽ biết về em gia sư, mà cũng có thể là biết nhiều thứ nên mình gặp nhỏ, tạo niềm tin ở nhỏ. Tìm mọi cách để nhỏ nói cho mình nghe, mình sẽ hiểu thêm nhiều thứ. Mình chọn thời gian 7h là để mình nói với mẹ đi học, tạm cho mẹ quên việc mình và em gia sư. Mẹ mà phát hiện nhiều quá thì không ổn.

    p/s: mình up tới đây, mấy thím thông cảm, mình sẽ up nhanh nhất có thế, nếu viết xong, tối nay mình đi gặp nhỏ Ban, nên nói chuyện như thế nào, và có nên hỏi nhỏ Ban???
     
  19. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 31/07/2012 :tối thứ 3
    Sau khi bị mấy thím gạch quá vì cái ngu hẹn với nhỏ Ban, thực tình thì em làm mọi thứ vì muốn hiểu rõ quá khứ em gia sư, không phải đơn thuần vì tò mò mà do em còn muốn hiểu rõ để có thể làm gì đó chấm dứt cái dai dẳng kéo dài từ quá khứ đến tận hiện tại. Ở em gia sư còn nhiều uẩn khúc làm em ấy không thể nhẹ lòng mà tiếp tục gì đó. Thứ mình hi vọng có thể làm là chấm dứt quá khứ đó, đành rằng quá khứ là quá khứ nhưng mình nên làm gì đó cho cái quá khứ chưa dứt được. Hơi hão huyền nhưng mình có ý định đó.
    Khi quá khứ không đơn thuần là thứ đã qua , nó dai dẳng và còn nhiều hệ lụy tới hiện tại thì mình nghĩ lãng quên nó không phải là cách, khi cái quá khứ đó vẫn có thể đâm vài nhát dao chí mạng vào hiện tại.
    Vài người khuyên mình nên xác định lại tình cảm, vì sợ đơn thuần là ham muốn là đòi hỏi được hiểu, được chinh phục, sợ đó không phải là yêu mà chỉ là cơn say nắng mình gặp 1 người thấy dễ thương, bắt mắt rồi lầm tưởng là yêu. Mình phải làm gì, làm thế nào để biết chính xác có phải là yêu không, và sao là ngộ nhận sao là yêu thật?? Tình yêu là thứ mơ hồ và đâu nắm bắt được, người ta ở bên nhau cảm giác yêu thương nồng nhiệt và muốn bên người đó, thì đó là yêu hay ngộ nhận là yêu. Mình không rõ, mình mạn phép cho đó là yêu, vì thứ mình muốn là có em gia sư trong đời, ở bên em chia sẻ với em, cái cảm giác muốn được yêu người đó thật nhiều. Chẳng lẽ cứ sợ đó là ngộ nhận rồi bỏ cuộc. Vì mình đi tới đây, và cảm giác trong mình là thực, nên cho phép mình gọi đó là yêu. Vội vàng hay ngộ nhận thì hồi sau mới rõ, giờ có muốn cũng không thể biết được có phải là ngộ nhận hay là yêu.

    Mình dù nào cũng muốn đi tới cùng con đường mình đã muốn đi ngay từ đầu cho tới khi không thể đi nữa.

    Nói về cái việc mình hẹn nhỏ Ban mà mọi người là cho là sai lầm, mình quyết định không đi gặp nhỏ nữa nhưng vì đã có hẹn với nhỏ nên mình nhờ thằng bạn đi. Phải năn nỉ hăm dọa đủ kiểu nó mới chịu đi, ý định là nó nói nó đưa hình của thằng bạn vì sợ nhỏ Ban chê xấu ko dám gặp. Mình cho nó coi những tin nhắn để nắm thông tin, và nó đã đi gặp nhỏ Ban giúp mình.

    Mình ở nhà và đợi nó về.

    Và thông tin sau cuộc gặp đó mà thằng bạn mình nói lại là nhỏ Ban hiền lắm, nhỏ ko có chút nghi ngờ gì, thằng bạn chỉ tới nói chuyện qua loa vớ vẩn rồi về, chẳng tìm được thông tin gì. Nó cũng đã nhờ nhỏ Ban xóa hình của mình, ngay đó nó sned cho nhỏ tấm hình của nó (chi tiết này là mình dặn nó ráng làm cho khéo). Mình cho thằng bạn cái sim mình dùng nhắn tin với nhỏ Ban luôn. Nghĩ lại cũng thấy có lỗi với nhỏ Ban khi đem nhỏ ra làm trò, tuy rằng mọi chuyện chưa đi quá xa, tạm thời cũng ổn thỏa.
    Kết quả của buổi tối gặp nhỏ Ban của thằng bạn là mình phải mời nó chầu nhậu.

    Tối hôm đó khi qua nhà thằng bạn nhờ, dặn dò nó. Tới khi nó đi mình chạy về nhà, mình không lên nhà vì mình nói mẹ là đi học rồi. Mình ra ngoài uống cà phê, tới khoảng 8h30 thì trở vô, ngồi đợi em gia sư.

    Nghĩ lại mới thấy mình quá đáng, đọc nhật kí, tìm hiểu lung tung. Thề là mình chẳng có ý xấu nhưng dù gì cũng quà xâm phạm, mình dặn lòng là lát về xóa bản chụp nhật kí với bản photo quyển nhật kí luôn. Mình vẫn muốn biết mọi thứ, dù nhiều người khuyên ko nên.

    Em gia sư xuống thì thấy mình ngồi đợi sẵn, em chạy tới quàng tay vào tay mình, mình thấy vừa ngạc nhiên vừa ấm áp.
    - ‘nếu lấy vợ lấy chồng mà có cảm giác khi về nhà, có người đợi thì em muốn lấy chồng quá’, em gia sư nói, như đang nghĩ ngợi nhiều lắm.
    - ‘nếu vậy anh cũng muốn lấy vợ’, mình nói
    - ‘haha, ai mà lấy anh, ế nhệ bán rẻ ko ai mua’, em nói đúng kiểu châm chọc, rồi cười haha, nhìn em cười thấy thanh thản và đáng yêu lắm.
    - ‘em lấy chứ ai, ế vậy mà em mê’, mình nói, cũng cười, 2 đứa vẫn quàng tay nhau. Y chang 1 đôi yêu nhau
    - ‘uhm mê’, em nói rồi cầm tay mình lên, nhìn nhìn, lúc này mình và em đã ra phía bên ngoài chung cư và ngồi trên bậc đá.
    Mình để yên cho em nhìn, không biết em làm gì mà nhìn say mê
    - ‘anh ko có đồng hồ’, em nói, thì ra là kiếm cái đồng hồ, tay chân mình đó giờ không đeo gì. Hồi đó mẹ có mua 1 cái đồng hồ cho đeo, mà đeo vướng víu rồi đi tắm cũng phiền lắm nên rồi sau bị mất. Từ đó tới giờ chẳng đeo gì
    - ‘anh ko thik đeo đồng hồ hay cái gì trên tay, vướng víu lắm’, mình nói, em vẫn cầm tay mình. Em im lặng, nghe mình nói. Không biết nghĩ ngợi gì, em nói
    - ‘em cho anh đồng hồ nha’, em nói, mình đang nghĩ em sẽ tặng đồng hồ cho mình hay gì đó tương tự thế
    - ‘thôi, anh ko đeo, em mua chi tốn tiền’, mình nói tỉnh bơ, em vẫn cầm tay mình, nhưng đã đưa cao lên hơn. Mình thấy em có vẻ như nén cười, mình không hiểu em định làm gì, chuyện có gì đâu mà cười. Mình tò mò, đang ko biết sao em muốn cười và nén cười thì thấy em đang cắn mình, giật ra không kịp, em há miệng cắn hay cổ tay, chỗ người ta hay đep đồng hồ. EM gia sư cắn khá mạnh, sao em nhả ra thì có nguyên hình tròn, em gia sư cười phá lên
    - ‘tặng anh đồng hồ,ahaha’, em cười giòn tan, không thể tưởng tượng nổi em có nhiều trò quá, nhìn em mình thấy vui, mới cách đây 1, 2 phút còn nghĩ em sẽ mua cái đồng hồ tặng, thì ra là vậy.
    - ‘haha, thì ra vậy, bó tay em luôn’, mình cũng cười. Sau đó em lấy bút trong cặp, cây bút lông nhỏ màu đen, em lại cầm tay mình, mình nhìn xem em làm gì, em lấy bút vẽ số và kim đồng hồ lên, làm như cái đồng hồ thật. Mình ngồi cười nhìn em làm mọi thứ say mê.
    Em làm xong, tự khen đẹp rồi cười. Mình vui lắm khi nhìn thấy em cười. Em giống gió mùa hạ, mát rượi và thoải mái
    Mình nhẹ hôn mà vào má em, tại mình muốn thế, cứ làm theo bản năng thôi. Thấy bình yên và nhẹ nhàng, em thoáng ngạc nhiên rồi cười. Mình và em nói chuyện thêm lát rồi em về, mình nói đưa em về nhưng em nói không kêu mình lên nhà, khi nào về tới em nhắn tin.

    Hôm nay, mình lại vui, ngày thứ 2 làm người yêu. Những lăn tăn trong lòng về những chuyện lung tung đã dần lắng xuống. Mai nắng sẽ lại lên mà.
     
  20. Mod07

    Mod07 Moderator

    Update ngày 01/08/2012: thứ tư : ngày thứ 3 làm người yêu.

    Sáng này mình thức dậy, có tin nhắn như mọi ngày của em gia sư, thêm đó là tin nhắn của thằng HA, chửi bậy bạ. Mình chẳng thèm quan tâm nó, chẳng thể để nó làm nhiễu tâm trí của mình nữa. Em gia sư giờ chắc đang trong lớp học.

    Mình đứng ngoài cửa sổ phòng mình, thẳng xuống hồ bơi, cũng có nhiều người đang bơi. Sáng hôm nay trời rất đẹp, nắng tươi lắm. Mình nhìn tay mình, vẫn còn vết của cây bút nhưng dấu răng của em gia sư thì mất tiêu rồi.

    Nhớ lại hôm qua ,lúc đi về em còn nán lại hỏi mình
    - ‘ anh T ế vợ, mấy giờ rồi’, rồi em cười, mình béo má em rồi em đi về. Em đáng yêu lắm, trong mắt mình là thế.
    Ngày thứ 3 yêu nhau, vào một buổi sáng thức dậy. Mình nhớ em da diết. Dạo gần đây, khi mới thức dậy, người đầu tiên mình nghĩ tới và muốn gặp nhất là em gia sư. Như thằng mới biết yêu và yêu mọi thứ thuộc về người nó yêu. Tâm trạng mình giống thế.

    Mình đánh răng, ăn sáng rồi làm mọi thứ thật nhanh, mình quyết định tới trường em, cho em 1 bất ngờ vào ngày thứ 3 yêu nhau. Mình định sẽ mua cho em loại kẹo em hay ăn, mình còn định mua hoa. Nhưng sợ sến quá nên thôi ý định đó. Mình sẽ đợi em ra học. Đúng là rảnh người ta nghĩ ra nhiều thứ. Mốc 3 ngày trong tình yêu đầu, chắc cũng đáng để nhớ.

    Mình làm đúng những thứ mình nghĩ, chạy xuống lấy xe, đi mua kẹo. Loại kẹo em gia sư hay ăn khi buồn là loại kẹo mình thấy rất ít bán, may mà mình biết 1 chỗ bán. Chỗ đó vừa bán đồ chơi vừa bán kẹo cho con nít, hồi đó mình có dắt thằng em đi mua đồ chơi ở đó. Mình mua 1 lốc luôn, 5k 1 cây kẹo xanh xanh đỏ đỏ. Chắc em sẽ thích. Mình chạy tới trường em gia sư. Tâm trạng của mình vui, của 1 người đang yêu.

    Chạy tới trường em đã khoảng hơn 10h, nghe em tối qua nói là sáng nay học tới 11h xong. Mình không nhắn tin cho em gia sư, định cho em bất ngờ mà. Mình lựa chỗ ngay gốc cây trước trường ở cổng chính. Mình tin nếu em đi ra bằng cổng sau của lối đi giữ xe thì mình sẽ thấy em chứ em không thấy mình. Chắc em gia sư của mình sẽ ngạc nhiên lắm, mình nghĩ thế.

    Ngồi đợi mà không thấy chán vì mình bận tưởng tượng tới gương mặt em gia sư khi thấy mình. Em sẽ cười tươi thật tươi cho xem, mình và em sẽ đi uống trà sữa, mình sẽ đưa cây kẹo cho em, em sẽ vui lắm đây.

    Tới gần 11h thì mình bắt đầu căng mắt nhìn, nãy giờ cũng nhìn, nhưng cũng lác đác sinh viên ra về à. Mình đang chăm chú nhìn, thì trời không phụ lòng người, mình đã thấy em gia sư của mình, em chạy ra khỏi trường, mình đang định chạy theo, thì thấy em dừng xe lại chỗ gốc cây quán nước mía gần đó, mình đang tò mò, không biết em làm gì. Mình nghĩ em lấy đồ gì, bọn con gái phải che kín mít mới chịu mà. Mình nhìn thấy em lấy điện thoại ra, em gọi. Hơi điên khùng nhưng mình nghĩ em gọi cho mình, mình lấy điện thoại của mình ra nhìn, không có thấy gì. Mình nhìn em gia sư, không biết em gọi cho ai mà đang đi phải dừng lại. Mình nghĩ thế nên đứng tại chỗ quan sát, em nói chuyện cũng rất nhanh, khoảng 1p rồi em bỏ điện thoại vào túi, hôm nay em mặc áo rộng rộng màu xanh lá, với quần jean và mang giày thể thao. Em ko mặc áo khoác, ko sợ đen.
    Em cất điện thoại rồi mà em vẫn chưa đi, không biết hẹn ai và đứng đó đợi ai. Một nỗi lo mơ hồ, chẳng lẽ mọi thứ không thể suôn sẻ với mình. Mình hi vọng em để quên tập và nhờ bạn mang ra dùm. Nhưng hình như không phải thế?. Mình bắt đầu thấy lo lo, dự tính chuyện không hay rồi. Mình đứng đó đợi em sẽ làm gì. Chắc chắn em không thể thấy mình trừ khi em quay đầu lại vì em và mình đứng cùng chiều,xe quay về cùng hướng. Nhìn xa xa, thấy em nhỏ xíu.

    Đợi 1 lát thì có người đàn ông tới, anh ta đi SH màu đen và mình đoán là lớn hơn mình và em gia sư, nhìn chững chạc ra dáng người đi làm rồi, mình choáng váng nghĩ mơ hồ về mối quan hệ giữa em gia sư và anh ta. Nhìn anh ta có vẻ giàu có. Phải chăng giống như phim, và đời thì không thể như mơ. Mình thoáng ý nghĩ lung tung rằng em và ng đàn ông đi SH có gì với nhau. Mình thấy mệt mỏi.

    Thực tình mình ko nghĩ kế hoạch của mình lại thành ra như thế, từ ý định làm em bất ngờ tới việc mình đứng dưới gốc cây nhìn em và người đi SH đang nói gì đấy. Đúng là người tính không bằng trời tính. Ở xa xa đó, em gia sư và hắn ta nói gì đó, rồi họ chạy đi mất. Mình thảng thốt, rồi bình tĩnh chạy theo. Lòng cầu nguyện trời đất là mọi thứ đừng như mình nghĩ, mình đang nghĩ lung tung lắm. Mới ngày thứ 3 àh, đừng hãm hại một thằng mới bước vào ngày yêu thứ 3.

    Em gia sư và người đi SH chạy gần như song song. Mình chạy sau và giữ 1 khoảng cách an toàn để khỏi bị phát hiện. Tâm trạng mình tệ hẳn, vừa hi vọng vừa thất vọng, hi vọng ko như mình nghĩ, thất vọng vì đời trái ngang. Nhưng mình vẫn giữ bình tĩnh được. Mình sẽ biết chuyện gì xảy ra nhanh thôi. Có 1 chi tiết làm mình đỡ lo, là mình không thấy em gia sư cười với ng đàn ông đó. Mình biết chi tiết vớ vẩn đó chẳng nói lên gì nhiều, nhưng cũng an ủi là ít nhất em không tỏ ra thân mật quá với hắn

    Mình sợ lắm, nếu họ rẽ vào khách sạn hay nhà nghỉ như mình đang nghĩ, quá tồi tệ khi nghĩ thế. Nhưng mình thấy bất an. Cảnh này hay có trên phim, mình hi vọng em gia sư của mình không thế.

    Chạy hết con đường hướng ra phía sân bay Tân Sơn Nhất, em gia sư vào hắn rẽ vào quán cà phê gần đó, mình thở phào. Không như mình nghĩ. Nhưng mình không biết chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông đó là ai, em gia sư đi vào trước, hắn ta đi liền theo sau, mình đứng xa xa đợi em và hắn vào rồi, mình mới đi vào theo. Nhìn dáo dác thì thấy em gia sư với hắn đang ngồi ở góc gần cuối, ngồi ngay dưới gốc cây. 2 người ngồi đối diện. Mình nhìn em gia sư, tự dưng mình thấy buồn buồn. Là ghen tức hay thất vọng vì em ko thể đi trà sữa với mình như mình nghĩ??

    Mình chọn cái bàn gần đó, không quá gần cũng không quá xa, may mắn là em gia sư ngồi quay lưng lại với lối vào nên chắc em không thấy mình. Mình ngồi cũng gần 1 cái cây, mình nhìn thấy em từ sau lưng, nhưng hơi khuất, chắc để ý kĩ em mới thấy mình. Nếu thấy, chắc mọi thứ vỡ tan tành hay trở nên vô cùng tồi tệ. Mình không thể thấy diễn biến trên mặt em gia sư, chỉ thấy sau lưng, nhưng mình nhìn thấy người đàn ông đi SH, anh ta cao ráo và có vẻ cũng thành đạt, anh ta có mang cặp táp và mặc quần tây, áo sơ mi. Nhìn khác hẳn với phong cách của HA. Không biết mối quan hệ giữa em gia sư và ông ta là gì.

    Tâm trạng mình thấy tệ…
     
    _Thu Hương_ thích điều này.