Có những bài hát trong máy nghe nhạc Dù. . . . . .Không còn nghe Nhưng. . . . . . Cũng không bao giờ xóa . . ! Có những con người trong cuộc đời Dù. . . . . . Không còn trò chuyện * Nhưng. . . . . .Cũng không bao giờ muốn ..............quên .......................... . .và chỉ nhớ những kỉ niệm cũ bên người đó!!!
Hoài niệm nào đã chôn ở trong tim Người muốn lãng quên làm sao mà xóa Lắng sâu trong hồn với đời yên ả Nỗi nhớ ùa về ai đó nhớ ai.
“Sống đơn giản cho đời thanh thản…” Nhưng khéo tay lúc chồng bát xô nghiêng Cơm sôi trào vui vẻ bớt lửa liền Khi là Mẹ: luôn bao dung như Mẹ Đạo lý tự nhiên muôn đời vẫn thế Chút nhún nhường tựa chú dế vô tư Dịu dàng lắng sâu như một bài thơ “Tôi sống vui từng ngày, và như thế…”.
Giờ em cứ nhớ ngày đầu mình giận hờn nhau sáng đêm Anh cuống quýt không biết phải làm sao dỗ dành em Giờ thì anh chẳng nói gì chỉ đơn giản là cứ lặng im Em làm gì, ở đâu, với ai anh cũng không bận tâm. [ĐK:] Có biết khi em bảo anh đi đi là chỉ mong anh sẽ ở lại Là để nghe rằng thiếu vắng em anh sẽ buồn lo ra sao Nước mắt rơi để làm gì anh ơi là để thay níu kéo bằng lời Và để anh biết người con gái anh yêu rất yếu đuối. Tình yêu như sương đầu cành thật đẹp và thật mỏng manh Mà khoảnh khắc thiêng liêng vẫn thường trôi qua quá nhanh Mình thì yêu bao lâu rồi còn giận nhau câu nói đầu môi Anh đi về mưa tí tách rơi nghe sao vời vợi.
Đâu phải ai rồi cũng may mắn được gặp một ai đó trong đời Để rồi mỗi giọt nước mắt hay nụ cười của người, ta đều xem như một phần cuộc sống Để rồi cho dẫu trải qua bao nhiêu thăng trầm, ưu tư, thất vọng Vẫn muốn cùng nhau đi đến cuối con đường. Đâu phải dễ dàng gì để giữa biển người ta nhìn thấy một người rồi trìu mến gọi “người yêu” Thế nên làm ơn, đừng vội buông tay nhau giữa chông chênh sóng gió Đâu có yêu thương nào không trải qua nhọc nhằn, khăn khó Đừng để những dại khờ khiến ta lạc mất nhau… Yêu thương này! Ta muốn cùng người đi qua hết những đớn đau…
Hỉ Nộ Ai Lạc Ái Ố Bi Thất Tình, Lục Dục Tham Sân Si Nhân Sinh Tại Thế là như thế Muốn cạn niềm đau chỉ qui y “Tình Cho Không,Biếu Không” vốn lẽ Được Mất mong manh chẳng buông đi “Dấu Tình Sầu” trong tim tri kỷ Một ngày nhung nhớ lệ vương mi.
Bạn tình ơi! Dẫu gì cũng xa nhau rồi Dòng sông nước chảy con thuyền sóng đưa xa bờ Tại vì ai mà duyên ta lỡ nói gì cũng thôi Ai đã quên ta mà cớ sao ta còn thương? Trách ai quên tình bao ngày chạy theo duyên mới Lỡ yêu thương người nên giờ dang dở đời ta (Trách sao quên tình như người nào đâu hay biết Lỡ thương rất nhiều nhưng tình phải đành lìa xa) Bậu mình ơi! Ví dầu lỡ xa nhau rồi Dù bao trắc trở xin người chớ quên câu thề Chuyện tình xưa dù sao đi nữa vẫn là giấc mơ Hơi ấm con tim để tháng năm thôi lạnh câm Nếu xưa đôi mình chưa lần đường quê chung lối Nếu xưa không hẹn bây giờ đâu làm khổ nhau. Trách ai quên tình bao ngày chạy theo duyên mới Lỡ yêu thương người nên giờ dang dở đời ta
“Trách Ai Vô Tình” theo duyên mới “Đường Tình Đôi Ngả” mỗi mình ai “Sầu Tím Thiệp Hồng” đừng mong đợi “Đoạn Cuối Tình Yêu” lắm u hoài….
Vào quán ăn sáng, chợt khách bên cạnh gọi nhân viên : em ơi, cho bát chín không hành, giật mình nhìn sang tưởng cậu hiện hình về, may quá không phải cậu. Đồ tồi, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tớ nữa Ngày hôm nay cô đơn, anh lại nhớ đến em vô cùng Giờ đây em ra sao? không biết em sống như thế nào (đây) ? Từ khi ta chia tay, em theo người về nơi phương ấy Có khi nào em nhớ anh ở đây ? Màn đêm vây quanh anh, anh cần cái nắm tay thắt chặt Cần em sau lưng anh, ôm lấy anh giống như lúc đầu Mình chia tay bao lâu, những kỷ niệm mình anh chôn giấu Anh nhớ em, người yêu cũ của anh !!! Người yêu anh không lý do và rồi ra đi không đắn đo Dẫu anh đã cố gắng mang cho em bao niềm vui Tưởng tình yêu đậm sâu nào ngờ đâu lại nhiều nước mắt Yêu thì hạnh phúc mà kết thúc thì lại đau Thời gian không cho vết thương lòng lành đâu em ơi biết không Có chăng chỉ có thể cho ta quên dần niềm đau Bởi vậy đôi lần hay giận mình không tìm được nỗi nhớ Nhớ em người không thuộc về anh !!!
BIỂN – SÓNG Với em… Anh không là gì cả Em như biển chiều êm ả Còn anh – Một lượn sóng ngầm. Sóng đang sống âm thầm Chợt bùng lên dữ dội Phải chăng? Sóng nghe Biển gọi Tiếng tình yêu từ cõi mênh mông. Ngọn Sóng điên cuồng Vút lên chợt dội vào vách đá Biển với Sóng có đâu xa lạ Sao chẳng gần nhau Sóng điên cuồng nhưng có muốn thế đâu Bởi tim Sóng loạn nhịp yêu Biển đẹp Biển với đời dịu hiền, xanh bất tuyệt Còn Sóng đau buồn mang sắc trắng tóc tang Em có biết vì sao tình Biển-Sóng nhỡ nhàng Hãy nói cùng anh Cho Sóng yên lòng trở về đáy vực. Nguyễn Tiểu Thương-1977.
Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó. Cơn gió kia không phải của riêng tôi. Đó là của trời xanh và mặt đất. Chẳng bao giờ có thể thuộc về tôi