EM ! Từ độ em đi Tôi ít về phố cũ Sợ gặp những chiều Côi cút giọt mưa Thu Sợ Ngô Quyền phong phanh áo sa mù Co ro lạnh Lá bàng không đủ ấm Em Người đàn bà tô mắt đen rất đậm Chút liêu trai Chẳng về lấy nốt đi Trời Sơn Tây Chim lẻ bóng thiên di Bốn cửa ô Còn chưa mờ nhân ảnh,, Không gỗ đá Không là thần thánh Nên môi thơm trần thế với tóc thề Vẫn từng đêm Len lén rủ nhau về Dắt tôi đi Vào địa đàng hư ảo ST.
Vợ ra túc trực đầu thôn Ai qua cũng được xoa cồn vào tay Không biết cái cánh thợ cày Cách ly có được nhúng tay xoa cồn Cái khó phải ló cái khôn Vợ ngủ mình thử xoa cồn vào tay Tưởng là vợ đã ngủ say Dò ra mới định hơ tay xoa cồn Trao ôi hú vía hết hồn Vợ nó quát tháo lấy cồn xoa tay Nhưng mà anh chỉ đi cày Cày thì cũng phải xoa tay vào cồn Ngoài đường cắm chốt đầu thôn Ai qua cũng được xoa cồn vào tay Tôi mừng quá …chấp hành ngay Thợ cày cũng được xoa tay vào cồn
XỊT CỒN ... VÀO ĐÂU ? ( Hài tý cho vui ) ! Mịa cha cái đứa văn thư Chữ Việt không dấu vẫn chưa thi hành Sao mày áp dụng quá nhanh Làm tao dịch mãi muốn banh cái đầu . Tóm lại phải xịt ... vào đâu ? Lẽ nào lại xịt vào đầu ... "bu - zi" ? Ai rành dịch giúp lão đi Xịt sai nó bắt cách ly ... vỡ mồm ! !!! ST.
Sống ko giận ko hờn ko oán trách Sống vươn mình với thử thách chông gai Sống vươn lên theo kịp ánh ban mai. Sống chan hòa vs những người đáng sống Sống là động nhưng lòng ko bất động Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương Sống yên vui danh lợi mãi coi thường Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến ___________***____________
NỖI NHỚ QUÊ HƯƠNG Đi xa xứ nỗi lòng nhớ mãi Lũy tre xanh rồi lại con đò Vườn rau giếng nước mẹ vo Cạnh bên ao cá trâu bò cỏ nhai Vì công tác năm dài biền biệt Nỗi nhớ nhà nên viết đôi câu Thương người vợ trẻ dãi dầu Sớm hôm tần tảo canh thâu đêm dài Ngồi nghĩ lại chiều nay sao nhớ Bến sông buồn đã chở tình thương Giàn hoa thiên lý ven đường Trầu cau quấn chặt tỏa hương đợi chờ Nồi canh cá ước mơ thuở nhỏ Vài củ khoai gian khó vì nghèo Vùng quê hẻo lánh gieo neo Sáng thì đi học trưa bèo với rau Ước quay ngược sắc màu thuở ấy Như trở về sống dậy người ơi SƠN TÂY hai chữ tuyệt vời Đôi dòng sữa mẹ đầy vơi nỗi niềm . ST.
Cho ta về thăm lại trường xưa Hoa phượng cháy đỏ trời nhung nhớ Còn trong nhau bao lời hò hẹn Tháng 5 về chợt thấy bâng khuâng ...
THÔN NỮ XỨ ĐOÀI ! Lêu..lêu.. con gái Sơn Tây Nhớn rồi vẫn thích nhảy dây đánh chuyền Áo nâu guốc mộc rõ hiền Bao trai phố thị bén duyên phải lòng Hễ ai nhắc chuyện lấy chồng Lắc đầu nguây nguẩy má hồng hồng thêm.. ** Bữa qua cái Nụ xóm trên Bỏ cuộc chơi để lên thuyền sang sông Vắng cô chợ Nghệ vẫn đông Ao Làng đang độ..tơ hồng vàng hươm ST.
XỨ ĐOÀI KHOÁI KHẨU Lên Đường Lâm ăn kẹo mật Xuôi Tam Hiệp rước mía re Ngọt môi Ba Trại nước chè Bánh lam Thạch Thất dịu the vị gừng Phú Nhi bánh tẻ lẫy lừng Sắn Suối Hai chấm muối vừng - quên cơm Khoai lang Vân Gia bồi rơm Hé vung mật ứa vàng hươm ngọt lừ.... Sắn dây , dao đót , củ từ... Chợ phiên đầy thúng nhiều như lá rừng Á , Âu du lịch đã từng Xứ Đoài chưa đến - thì đừng vội khoe. ST
PHẢI LÒNG CON GÁI XỨ ĐOÀI Em ở đâu Quốc Oai hay Thạch Thất Nơi đá ong tròn nghìn tuổi hóa trầm Nơi Liệp Tuyết ba sáu năm tái hội Nơi Chùa Thầy Từ Đạo Hạnh phát tâm ? *** Em ở đâu Ba Vì hay Phúc Thọ Nơi sông Hồng in mây trắng thiên thu Nơi Sơn Tinh sát cánh cùng trăm họ Đắp đê bao ngăn lũ đuổi kẻ thù ? *** Sớm mai này em có qua chùa Mía Sao tôi nghe ngọt lịm giọng Xứ Đoài Buổi tan chợ người có về Bất Bạt Cho gửi lời thương nhớ tới Quảng Oai *** Nhà em đâu phố gầy hay ngõ nhỏ ? Có giáo đường chuông đổ đón bình minh Có mùa Đông lá xanh thay áo đỏ Dẫy bàng già không nhớ nổi tuổi mình... *** Tôi từng ở Thủ Đô của lính Coi Sơn Đông , Ái Mỗ...như quê Ngày chủ nhật chân quen đường Cửa Tả Chợ Nghệ đông vui quá chẳng muốn về *** Đời lính chiến qua nhiều miền quê lạ Cũng phố phường , làng mạc , bãi sông Ngày trở về bao lần tôi tự hỏi Có nơi nào đẹp như Xứ Đoài không ? ST.
Hoàng Hôn Nhạt Nắng Cuối Trời Xa. Cồn Cát Nhô Cao Nhúm Cỏ Đầy. Mây Chiều Lơ Đễnh Như Trêu Ghẹo. Khoảnh Khắc Giao Thời Chính Là Đây..
...Sơn Tây cuối chiều mây chậm rãi rải suốt con đường nắng chói chang quanh co len giữa cây và núi góc vạt rừng thưa nhuộm sẫm vàng...
CÔ EM VỢ Hôm qua Dì ghé nhà chơi Nhìn cô em vợ mà hơi động lòng Chân dài da mịn trắng hồng Leo lên xe cháu lòng vòng đạp chơi Nhìn thấy mà xót đứt hơi Lỡ may té ngã đồ chơi sao còn Cái xe thì bé tí hon Nếu Dì thích cưỡi mình lòn xuống thay Làm xe Dì cưỡi cả ngày Chứ xe của cháu thế này gãy sao Chẳng may xe có bề nào Thì cháu sẽ khóc sẽ gào lên ngay
Về thăm Làng Cổ Đường Lâm Văn minh lúa nước thì thầm nét duyên Ở đời có chí thì nên Mạch nguồn tiên tổ nối liền hôm nay Dù cho thời thế đổi thay Lung linh dòng chảy đêm ngày thân thương Hai Vua dân quý dâng hương Cành đa, ruộng mật, miếu đường quanh năm Ngõ nghèo gợi nhớ xa xăm Đá ong mưa nắng dãi dầm quản chi Từ đây dấn bước ra đi Tâm hồng náo nức, gan thi với đời Nước trong mạch sống giếng khơi Một vành trăng sáng cho người ngẩn ngơ Ngắm hàng duối cổ xanh mơ Mà như thấy cả hồn thơ đất lành... ST.
NEO NGƯỜI Ruộng nẻ bao ngày vẫn để không Chàng xa vợ ngóng chẳng ai trồng Khô đồng cháy cỏ vàng thân cọng Cạn nước teo mầm nhỏ đài bông Lúa rũ tàn sen lòng đợi ngóng Trâu còi yếu nghé dạ chờ trông Kia người ý ngỏ vui lời rỗng Thợ khoẻ sang cầy chẳng lấy công ST.
CÔ GÁI SƠN TÂY Xứ Đoài trắng nõn màu mây Mắt người con gái Sơn Tây gọi về Được lần say đắm tê mê Đài trang thơm mái tóc thề em bay. Ngẩn ngơ hồ biếc sóng say Vút cong một mảnh lông mày trăng non Bóng rơi dưới nắng hoàng hôn Xôn xao lá vẫy nhập hồ gió reo. Trách xưa ai khéo đặt điều Bởi chưa lọt mắt gọi liều đó thôi Má hồng ai vẩy nhọ nồi Sao dưng yếm thủng lụa chồi Hà Đông? Những là chín nhớ mười mong Cây ta đưa trồng dễ bén với dây Trái nào rụng xuống bàn tay Để anh làm rể nơi này... ơi em! - ST -